Lão môn chủ Đường Môn vừa mới qua đời, Đường Môn lại có người chết … Dường như chỉ trong nháy mắt, Hồng Đậu liền nghĩ tới người vị Mai công tử kia muốn giết – Đường Tri Lễ.
Tiếng bước chân ngoài cửa viện dồn dập hết đợt này đến đợt khác, đoàn người trong viện đều không nói lời nào, rất có ăn ý đồng thời ra khỏi viện, cùng những người khác đi về hướng đại sảnh.
Người chết kia quả thật là Đường Tri Lễ, nghe nói Đường Tri Lễ luôn luôn dậy sớm luyện công, có nha hoàn đi đưa đồ ăn sáng gõ cửa nhưng không thấy đáp lại, lúc này mới phát hiện Đường Tri Lễ đã chết.
Đường Tri Lễ bị hại hay tử vong tự nhiên, hiện tại còn chưa rõ ràng lắm, nhưng lão môn chủ Đường Môn mới qua đời không lâu, Đường Tri Lễ lại bỗng nhiên chết, bất luận nghĩ thế nào, chuyện này đều khiến người ta cảm thấy không thích hợp.
Rốt cuộc, Đường Tri Lễ cũng là người được đề cử đứng đầu cho vị trí Môn chủ Đường Môn đời kế tiếp.
Đường Tri Lễ chết, đau lòng nhất không ai khác ngoài Đường Linh Linh, Ngụy Thức cùng Đường Linh Linh ở trong phòng, mà người duy nhất có thể chủ trì đại cục hiện tại chỉ còn duy nhất một người là huyết mạch dòng chính Đường gia —— Đường Nhất Nhất.
Đường Nhất Nhất lần đầu tiên phải đối mặt với nhiều người trong võ lâm như vậy, nàng ấy cũng có chút khẩn trương, nhưng nàng cũng biết rõ thân phận của mình, thúc thúc qua đời, đường tỷ đã gả đi, vậy muốn vực dậy Đường Môn cũng chỉ có mình nàng.
“Cảm tạ chư vị quan tâm.” Đường Nhất Nhất nói: “Thúc thúc bỗng nhiên qua đời, chuyện này cũng khiến ta cảm thấy đột ngột, thúc thúc rốt cuộc là vì sao mà chết, chờ đến lúc chuyện điều tra rõ ràng, ta sẽ thông báo cho thiên hạ.”
Có người nói: “Mấy ngày trước nhìn thấy Đường nhị gia, thân thể ông ấy còn rất tốt, cũng không có vẻ bệnh tật gì, hẳn là ông ấy không phải chết vì bệnh?”
“Luyện võ vốn là việc cường thân kiện thể, người trong võ lâm lại có mấy ai chết bệnh?” Một người khác cũng nói: “Chỉ sợ Đường nhị gia chính là bị người hại chết.”
Lúc này, dăm ba câu đều ra, “Đường nhị gia võ công cao cường, nơi này lại là địa bàn của Đường Môn, có người muốn mưu hại Đường nhị gia, chỉ e không phải việc đơn giản.”
Bất chợt vang lên một tiếng cười nhạo: “Có phải các ngươi còn định nói đây là người quen gây án hay không?”
Hồng Đậu đứng bên ngoài xem náo nhiệt nhìn theo tiếng nói kia, chỉ thấy đó là Lý Tùy Phong đã dịch dung. Hồng Đậu có thể nhận ra, đương nhiên là vì có Thẩm Lạc Ngôn bên cạnh hắn.
Thẩm Lạc Ngôn cũng đúng lúc nhìn sang Hồng Đậu, Hồng Đậu khựng lại, mất tự nhiên dịch ra phía sau A Miên.
Nàng nhớ tới chiếc vòng tay Thẩm Lạc Ngôn cho nàng lúc trước, thật sự cảm thấy đây là một củ khoai lang phỏng tay, nhất định phải tìm cơ hội trả chiếc vòng tay kia về mới được.
Thẩm Lạc Ngôn không biết Hồng Đậu muốn trốn cái gì, sau khi hắn tiếp xúc với ánh mắt cười như không cười của A Miên, hắn mơ hồ có cảm giác hổ thẹn như mình đang mơ ước thê tử của người khác, cho dù thê tử này trước kia trên danh nghĩa còn là của Thẩm Lạc Ngôn hắn.
Thẩm Lạc Ngôn rất mất tự nhiên thu hồi tầm mắt, sau một lát mới âm thầm nói, hắn vì sao phải chột dạ? Hắn nhìn muội muội mình không được sao?
Khi lại lần nữa nhìn qua, A Miên đã hoàn toàn che đi thân ảnh của Hồng Đậu.
Thẩm Lạc Ngôn chỉ có thể lần nữa yên lặng thu hồi ánh mắt.
Lúc này, Diệp Tri Thu cũng đứng ra nói: “Đây là chuyện của Đường Môn, đáng ra nên do Đường Môn xử lý mới phải, trước khi có kết quả, người khác không thể tùy tiện suy đoán.”
Mấy người muốn thừa dịp khoe khoang chỉ số thông minh kia liền tối mặt, bọn họ ngượng ngùng ngậm miệng, cũng không tiện nói thêm điều gì.
Đường Môn vẫn là địa bàn của người Đường Môn.
Đường Nhất Nhất cũng không nhìn Lý Tùy Phong nhiều thêm một cái, nàng chỉ nói với mọi người: “Chuyện của Đường Môn, Đường Môn sẽ xử lý tốt, trước khi có kết quả, liền không nhọc các vị lo lắng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT