“Không có việc gì.” Ngụy Thức trước nay là một người ít khi cười nói, hiện nay trên khuôn mặt tái nhợt của hắn lại hiện một nụ cười hiếm hoi, tuy nụ cười này rất nhạt, nhưng cũng khiến người ta an lòng, “Tình trạng thân thể ta như thế, ta cũng không biết mình còn có thể ngắm ánh trăng như vậy bao nhiêu lần. Tối nay đã có thể ngắm trăng, hy vọng Linh Linh đừng đoạt đi cơ hội ta khó có được này.”
Đường Linh Linh khẽ nhíu mày, không vui nói: “Chàng đang nói bậy bạ gì vậy? Cơ hội ngắm trăng về sau nhất định còn rất nhiều, chờ thân thể tướng công tốt lên một chút, ta liền cùng tướng công ngắm trăng.”
“Linh Linh…” Ngụy Thức trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên thở dài một tiếng ngắn ngủi, “Lúc trước… có phải ta không nên thành thân với nàng hay không?”
“Vì sao lại nói như vậy?”
“Nếu nàng chưa gả cho ta, Mạc công tử nhất định sẽ trở thành lang quân như ý của nàng.” Ngụy Thức rút bàn tay đang bị Đường Linh Linh nắm lấy, bước chân hắn khẽ dời, nhìn về cảnh đêm dưới chân núi. Cây cối theo gió đêm lay động, cũng như tâm tình của hắn, đang lay động không ngừng.
Đường Linh Linh lại vội kêu lên: “Gả cho chàng là ta tự nguyện, không ai ép ta, cho nên, chàng không thể nói mấy chuyện không có khả năng xảy ra rồi tự mình suy đoán. Nếu trước khi gả cho chàng ta đã không lựa chọn ở bên Mạc biểu ca, vậy cho dù không có chàng, ta cũng sẽ không ở bên Mạc biểu ca.”
“Nhưng mà, ta làm trễ nải hạnh phúc của nàng là sự thật.” Ngụy Thức rũ mắt, trong mắt ảm đạm không ánh sáng, “Ta tuy xuất thân hiển hách, nhưng Ngụy gia đã bị diệt môn, thân thể ta lại không khỏe, ngay cả mười thành công lực lúc trước, cũng chỉ còn lại có ba thành, nói không chừng bất cứ lúc nào cũng có thể đi đời nhà ma. Ta vừa chết, nàng liền thành góa phụ trong miệng người ta, có lẽ… lúc trước ta lựa chọn thành thân với nàng, chính là đã sai.”
“Chàng không sai.” Đường Linh Linh bất đắc dĩ cười một tiếng, ngoại trừ giữa mày tích tụ buồn bã, mặt khác vẫn dịu dàng như ban đầu, “Ta có thể thành thân với chàng, đó là duyên phận. Ta thích chàng, liền gả cho chàng, chuyện chính là đơn giản như vậy. Thành thân với chàng là ta cam tâm tình nguyện, chẳng có gì là trễ nải hay không trễ nải.”
Đây không phải lần đầu tiên Ngụy Thức sầu lo chuyện năm đó mình không nên cưới Đường Linh Linh, thân thể hắn không tốt, chết đi liền xong hết mọi chuyện, nhưng Linh Linh lại không thể như thế.
“Linh Linh.” Ngụy Thức: “Nếu về sau ta không còn nữa, nàng liền quên ta, tìm một phu quân tái giá đi, cho dù… người kia là Mạc công tử, cũng không sao hết.”
Đường Linh Linh an tĩnh hồi lâu, khi gió đêm lại nổi, nàng ấy lần nữa dắt tay hắn, nhẹ giọng nói: “Gió nổi lên rồi, trở về thôi.”
Lúc này Ngụy Thức không cự tuyệt nữa, mà an tĩnh không nói gì để Đường Linh Linh nắm tay, hai người một trước một sau chậm rãi bước ra khỏi đình, đi xuống núi.
Hồng Đậu tuy đứng ở xa, nhưng cũng không biết vì sao, nàng có thể nghe rõ lời bọn họ nói, lại càng không biết vì sao, nghe bọn họ nói chuyện xong, trong lòng nàng chợt có chút buồn bã nói không nên lời, “A Miên, chàng cảm thấy Ngụy Thức có phải là Mai công tử không?”
“Có khả năng.” A Miên khách quan công chính nói: “Còn cần thêm thời gian xác định.”
“Nhưng bất luận Ngụy Thức có phải Mai công tử kia hay không, sao ta nghe hắn nói chuyện với Đường đại tiểu thư lại giống như đang dặn dò hậu sự… Nói cái gì mà sau khi hắn chết, để Đường đại tiểu thư lần nữa tìm một nam nhân tốt gả cho, còn nói cái gì mà tìm Mạc Quân Hoài cũng không ngại…” Hồng Đậu vuốt cằm, “Có nên nói Ngụy Thức là một người rất rộng lượng không?”
Hay là nói, giữa Đường Linh Linh và Mạc Quân Hoài có gì đó, mới khiến Ngụy Thức nói ra lời như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT