Không thể không nói, ở niên đại mà cả người và sự vật đều biến đổi nhanh chóng này, dáng vẻ tức giận của Thẩm Lạc Ngôn lại đúng là không thay đổi.
Không… Hiện tại không phải là lúc nên cảm thán.
Hồng Đậu cứng đờ đứng lên, cười khan một tiếng, cố nặn ra câu chào hỏi, “Thẩm Trang chủ… Đã lâu không gặp.”
“Quả thực là đã lâu không gặp.” Thẩm Lạc Ngôn đen mặt đến gần, “Bản lĩnh khiến người ta bực bội của ngươi cũng không giảm chút nào.”
Hồng Đậu cúi đầu, sợ sệt chọt chọt đầu ngón tay vào nhau.
Thẩm Lạc Ngôn nhìn chằm chằm đỉnh đầu nàng một hồi lâu, bỏ chút thời gian để điều chỉnh cảm xúc, sau một lát, hắn bình tĩnh như nước hỏi: “Sau khi rời khỏi Võ Lâm Minh, vì sao không tới tìm ta?”
Chuyện Tô Kiếm Lai lấy trộm thân phận của Diệp Thu Bạch nhiều năm, hơn nữa vì muốn thê tử mình sống lại mà tính toán lợi dụng Hồng Đậu, Thẩm Lạc Ngôn cũng biết, sau khi nhận được thư Diệp Thu Bạch gửi đến, hắn liền vô cùng lo lắng chạy tới Võ Lâm Minh, nhưng Hồng Đậu đã rời khỏi.
Phương gia cách Võ Lâm Minh khá xa, Hồng Đậu muốn một mình về Phương gia, đây không phải là việc đơn giản, so với trở về Phương gia, nàng hẳn nên lựa chọn Thẩm Gia Trang gần hơn để đặt chân mới phải, nhưng Thẩm Lạc Ngôn chờ mãi chờ mãi, cũng không chờ được Hồng Đậu trở về tìm hắn.
Lão gia tử Đường Môn qua đời là một chuyện lớn, chỉ với giao tình của Thẩm Gia Trang và Đường Môn, Thẩm Lạc Ngôn cũng phải đến phúng viếng, hắn chưa từng nghĩ đến sẽ gặp được Hồng Đậu.
“Cái đó…” Hồng Đậu ngước mắt, kỳ quái chớp chớp mắt nói: “Ta đã không còn là người của Thẩm Gia Trang nữa, không có lý do gì mà sau khi rời khỏi Võ Lâm Minh lại đi tìm ngươi nha…”
Lời nàng nói chính là lời thật, nhưng không rõ tại sao Thẩm Lạc Ngôn lại có chút tức giận, “Cho dù duyên phận phu thê giữa ngươi và ta đã hết, nhưng cũng từng ở chung nhiều ngày, tuy không thể xưng là bạn bè chí cốt, nhưng nếu ngươi gặp nạn, ta cũng chắc chắn tương trợ hết lòng. Ở lại Thẩm Gia Trang, tóm lại cũng tốt hơn ngươi lưu lạc bên ngoài.”
“Ta… không lưu lạc nha…” Hồng Đậu nhỏ giọng sửa đúng quan điểm của hắn.
Nào biết Thẩm Lạc Ngôn càng giận dữ, “Thần sắc của ngươi tiều tụy như vậy, nếu không phải vì sống không tốt, thì có thể là vì sao?”
“Xin lỗi, ta nghĩ đây là bởi vì ta.” Trong tay A Miên bưng cháo thịt nạc đi tới, hắn đứng bên cạnh Hồng Đậu, hai mắt híp lại, cười thuần lương mà hữu hảo, “Đều do ta đêm qua khiến Hồng Đậu ngủ muộn quá, nên thần sắc nàng thoạt nhìn mới có chút tiều tụy.”
Sắc mặt Hồng Đậu đỏ lên, giơ tay đỡ trán.
Lời của A Miên có thể gọi là hàm nghĩa phong phú, người trưởng thành nào cũng có thể nghe hiểu, Thẩm Lạc Ngôn nhíu chặt mày, “Các hạ lại là vị nào?”
“Tại hạ A Miên.”
Thẩm Lạc Ngôn khựng lại, đúng như mọi người đoán, lúc này hắn chỉ cảm thấy không dám tin tưởng.
A Miên lại cười, “Đã lâu không gặp, hay là Thẩm Trang chủ đã quên mất nô gia rồi?”
“Là ngươi… Vậy mà lại là ngươi!” Thẩm Lạc Ngôn bỗng nhiên lớn giọng, hắn chất vấn: “Độc Tiên Tử âm quỷ xảo trá, ngươi lại đang chơi trò gì nữa?”
Chỉ đơn thuần xem xét ngữ khí hỏi chuyện này của Thẩm Lạc Ngôn, liền biết được hắn nhất định đang hiểu lầm A Miên là nữ giả nam trang.
A Miên cười cười, trước hết đặt đồ vật trong tay lên bàn đá, tiện đà nắm lấy tay Hồng Đậu, hắn mỉm cười nói: “Thẩm Trang chủ, trước kia ta chỉ lấy nữ trang xuất hiện trước mặt người khác, liền quên nói cho ngươi, kỳ thật ta là nam nhân.”
Biểu cảm của Thẩm Lạc Ngôn khựng lại trong chốc lát, ngay sau đó, hắn chuyển ánh mắt trầm mặc về phía Hồng Đậu.
Hồng Đậu đột nhiên cảm thấy áp lực mười phần, nàng đứng sau lưng A Miên, lúc này mới cứng đờ cười nói: “A Miên nói không sai, chàng ấy quả thực là nam nhân.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT