“Vậy chàng ghen làm gì?” Hồng Đậu dẩu miệng, “Từ đầu tới đuôi, ta vẫn chưa từng nhớ tới hai người chàng nhắc đến kia, nếu không phải chàng nói ra, ta cũng sắp quên đến nơi rồi, nếu chàng không thích ta thấy bọn họ, vậy hiện tại chúng ta rời khỏi Đường Môn là được thôi.”
A Miên hơi thở dài, “Ta không có ý này.”
“Vậy chàng có ý gì?”
Mi mắt A Miên hơi rũ, mất tự nhiên nói: “Thẩm Lạc Ngôn là Trang chủ Thẩm Gia Trang, tác phong chính phái, là chính nhân quân tử được tôn sùng trong giang hồ, Diệp Thu Bạch là Minh chủ Võ Lâm Minh, thành danh từ niên thiếu, là tuấn tài tiêu biểu mà võ lâm chính đạo hướng vào, cũng là rồng phượng trong loài người. Trong bọn họ … bất luận là ai, đềi có thân phận cao quý hơn ta, cách làm người cũng đều quang minh lỗi lạc hơn ta, thanh danh của ta trong giang hồ nếu so với bọn họ, cũng là khác nhau một trời một vực, cái gì của ta cũng kém hơn bọn họ, chỉ có chút khôn vặt mà thôi, nhưng ngay cả chút khôn vặt đó cũng đều dùng để hại người.”
“A Miên…” Hồng Đậu trực tiếp khóa ngồi trên eo hắn, cũng mặc kệ cảnh xuân tốt đẹp trước ngực mình đều bại lộ trong tầm mắt nam nhân, nàng hơi cúi xuống, hai tay ôm mặt hắn nói: “Ta biết chàng không phải một người tốt, nhưng ta lại không thích người tốt nha, người khác có tốt thì cũng có ích lợi gì? Người ta thích, chỉ có A Miên mà thôi.”
Trên thế giới này không có người hoàn mỹ, nhưng lại có rất nhiều người gần như hoàn mỹ, Hồng Đậu không phủ nhận, nam nhân như vậy sẽ rất dễ khiến người ta rung động, nhưng đây chỉ là chuyện có thể xảy ra lúc nàng chưa thích A Miên. Có người từng nói, chung tình chính là vô tình, trong lòng nàng có A Miên, liền không thấy được nam nhân nào khác.
A Miên nâng một bàn tay lên, đặt trên mu bàn tay của nàng, đôi mắt an tĩnh nhìn nàng, vẫn chưa nói chuyện.
Hồng Đậu lại cúi đầu khẽ hôn lên môi mỏng của hắn một chút, tóc dài của nàng rũ lên trên ngực hắn, có chút nhột.
“A Miên, đừng lo lắng, Hồng Đậu chỉ thích chàng mà thôi.” Hồng Đậu chậm rãi nói: “Bất luận A Miên có bao nhiêu khuyết điểm, cũng bất luận A Miên đã từng làm bao nhiêu chuyện xấu, không có thân phận cao quý cũng được, không có thanh danh dễ nghe cũng thế, ta đều sẽ ở bên cạnh chàng.”
“Hồng Đậu… nàng vẫn có thể có lựa chọn tốt hơn.”
“Ta không cách nào lựa chọn.” Hồng Đậu bắt lấy một bàn tay hắn, dán lên trên bụng nhỏ của mình, “Bởi vì nơi này đã quyết định, sẽ chỉ mang thai Tiểu Nam Quốc của A Miên.”
Khóe miệng A Miên chậm rãi nhếch lên, ý cười hơi mở rộng, tia sáng trong mắt xẹt qua, như ẩn giấu một ngôi sao đẹp.
“Cho nên, nam nhân khác có tốt thì ích lợi gì đây?” Hồng Đậu mỉm cười ngọt ngào nói: “Nam nhân khác dù tốt, vậy cũng là của người khác, chỉ có A Miên, mới thuộc về ta, cho dù về sau già rồi, nếu như A Miên đi trước, vậy ta cũng muốn đi cùng chàng.”
Nghe vậy, Ánh mắt A Miên khẽ nhúc nhích, có một tia cảm xúc người khác xem không hiểu.
Hồng Đậu cũng đã bắt lấy tay A Miên đặt trên môi mình, “Nơi này chỉ mình A Miên có thể hôn… Nơi này cũng chỉ mình A Miên có thể cắn… Nơi này chỉ mình A Miên có thể chạm vào…”
Nàng bắt lấy tay hắn đặt lên xương quai xanh mình, trước ngực mình… Một đường thẳng xuống phía dưới, tới nơi khiến người ta khó có thể mở miệng, nàng đỏ mặt, đánh bạo nói: “Còn có nơi này, cũng chỉ mình A Miên mới có thể tiến vào… Ưm!”
Nàng kêu rên một tiếng, vị trí đảo ngược, trong nháy mắt đã bị người kia áp đảo trên giường, môi bị hung hăng hôn lấy, ngay cả một tiếng rên rỉ yêu kiều cũng không lọt ra được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT