Phượng Khuynh Liên lâu chưa lên tiếng lại đột nhiên hỏi: “Vị Thánh Nữ kia có thù oán với A Miên công tử sao?”

A Miên lắc đầu.

Hồng Đậu nói: “Chính bởi Thánh Nữ và A Miên không có thù, lại nói A Miên là hung thủ, cho nên chuyện này mới càng thêm kỳ quái.”

“Không sai.” Du Tử Tức khó có lúc đồng ý với Hồng Đậu, hắn nói, “Thánh Nữ chỉ phụ trách việc hiến tế và cầu thần trong tộc, không có liên quan tới bất cứ thế lực nào trong Miêu Cương, nhưng nàng lại bỗng nhiên chỉ chứng A Miên là hung thủ, chuyện này không hợp lý.”

A Miên nói: “Tối nay liền đi Thần điện gặp Thánh Nữ, Mông Nhi sẽ ở Thần điện tiếp ứng chúng ta.”

Du Tử Tức cũng không có ý kiến, chuyện cứ như vậy được quyết định xong, mà kế tiếp còn có thời gian ban ngày, A Miên có thể đưa Hồng Đậu ra ngoài đi dạo.

Đây là lần đầu tiên Hồng Đậu đi vào Miêu Cương, phong thổ nơi này đều cực kỳ khác biệt với Trung Nguyên, nàng thích những lúc mình bước đi, trang sức bạc trên người đều sẽ leng keng va chạm, có lẽ sẽ có người cảm thấy âm thanh này quá ồn, nhưng nàng lại thấy cực kỳ thú vị.

Nàng không khỏi nhớ tới vị nữ tử Đường Môn trên người luôn đeo lục lạc kia. Không biết về sau Lý Tùy Phong có đi gặp cô nương Đường Môn này hay không, ít nhất ở trong mắt Hồng Đậu, vị cô nương Đường Môn kia và Lý Tùy Phong vẫn có vẻ rất xứng đôi.

Đi đến trước một sạp bán hàng, Hồng Đậu không nhịn được mà dừng chân, nàng cầm lấy tượng con hổ nhỏ nặn bằng đất, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng hưng phấn nói: “Tướng công, ta muốn cái này!”

Từ sau khi đi vào Miêu trại, để phòng ngừa tên A Miên sẽ bị những người khác nghe thấy, trước mặt người ngoài, Hồng Đậu đều gọi A Miên là tướng công. Nàng biết, A Miên thích nàng gọi hắn như vậy.

Quả nhiên, A Miên đã cười thả tiền vào tay người bán hàng rong, hắn lại ôn hòa nói: “Tượng đất này phải mua một đôi thì ngụ ý mới tốt, Hồng Đậu lại chọn một cái nữa đi.”

“Cũng phải… Chỉ mua một cái, dường như cũng quá cô đơn.” Hồng Đậu lại nhìn tượng đất đặt trên sạp, không chút do dự cầm lấy một con thỏ đất, nàng đặt con thỏ vào trong tay A Miên, nháy mắt một cái, nghịch ngợm nói: “Con thỏ này là chàng, lão hổ này là ta, nếu chàng không nghe lời, ta liền ăn chàng luôn đó!”

“Ừm…” A Miên trầm ngâm trong chốc lát, “Xem ra ta nên ngẫm lại thật kỹ, coi về sau làm thế nào mới có thể luôn biểu hiện không nghe lời đây.”

“A Miên… ăn mà ta nói không phải là ăn kiểu kia!”

A Miên “A” một tiếng, “Ăn mà ta nói cũng không phải “ăn” như Hồng Đậu nói nha.”

Vấn đề này mà tranh luận tiếp thì liền tiến vào vòng tuần hoàn vô hạn.

Hồng Đậu đỏ mặt “Hừ” một tiếng, ôm con hổ nhỏ liền quay đầu rời đi.

A Miên không nhanh không chậm đi theo bên cạnh nàng, bâng quơ hỏi một câu: “Tức giận?”

“Không phải.” Hồng Đậu quyết đoán trả lời. Nàng chỉ cảm thấy, A Miên “đen tối” như vậy khiến nàng không còn gì để nói, thật sự quá mất mặt!

A Miên nắm lấy tay nàng, khi nhìn về phía nàng, trong mắt hắn lại có thêm ý cười ôn nhu, “Hồng Đậu, cảm ơn nàng nguyện ý cùng ta tới Miêu Cương.”

Hồng Đậu cũng không rảnh chơi dỗi vặt, nàng nắm lại tay hắn, ngước mắt nói: “Chuyện của chàng chính là chuyện của ta, chàng bị người ta đổ oan, ta nhất định phải giúp chàng tra ra chân tướng. Chàng bị người ta đả thương, vậy ta chắc chắn phải đánh lại, đừng lo lắng, võ công của ta rất lợi hại, ta sẽ bảo vệ chàng thật tốt.”

Rốt cuộc hắn cũng là nam nhân của nàng, chỉ một mình nàng mới có thể bắt nạt.

“Có thể có Hồng Đậu bên cạnh, là may mắn của ta.” Giọng nói thanh nhã của A Miên có mị lực hấp dẫn người, con ngươi sáng ngời như sao kia cũng có ma lực khiến người ta chìm đắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play