“Vậy ta chẳng phải sẽ rất mệt sao?” A Miên vừa cười nói, vừa ôm nàng ngồi ở mép giường.

Hồng Đậu dẩu miệng bất mãn nói: “Nhưng ta không biết tạo kiểu tóc, ta chỉ biết tết đuôi ngựa thôi, hơn nữa ta cũng không biết trang điểm…”

“Những việc đó, ta đều có thể dạy nàng.”

“Không cần.” Bản chất Hồng Đậu là một người rất lười, “Có A Miên ở đây rồi, ta không muốn học tập.”

A Miên cười, “Một khi đã vậy… thì ta chỉ có thể cố mà đồng ý thôi.”

Hồng Đậu lúc này mới vừa lòng dán mặt lên ngực hắn, nàng nâng tay lên nhẹ nhàng quơ quơ, vòng bạc trên tay va vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy, mặt nàng đỏ rực hỏi: “A Miên… chàng có thích ta mặc như vậy hay không?”

“Thích.” A Miên cảm nhận được nỗi lòng nàng, khẽ hôn lên đỉnh đầu nàng.

Nàng cho rằng nàng mặc bộ xiêm y của tộc hắn, sẽ khiến hắn vui vẻ mà giảm bớt sầu lo về việc hắn bị hoài nghi là hung thủ sát hại sư phụ.

A Miên duỗi tay, nhẹ nhàng vỗ về gương mặt nàng. Nàng không biết rằng bất kể nàng mặc gì, hắn cũng đều cảm thấy đẹp. Đương nhiên, ở trước mặt hắn, hắn vẫn thích nhất dáng vẻ nàng không mặc gì.

Hồng Đậu nắm lấy tay hắn đang đặt trên mặt mình, nàng cọ cọ, giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn. Nàng híp mắt thoải mái nói: “Hai người hôm nay chúng ta gặp, người nữ giả nam trang đó kỳ thật là Phượng di nương nha.”

“Ừm, là Phượng Khuynh Liên.”

Phượng Khuynh Liên cũng không hề dịch dung, chỉ đổi sang mặc nam trang mà thôi. Nàng ta vốn cũng không tính là người trong giang hồ, một khi vứt bỏ thân phận thiếp của Thẩm Lạc Ngôn thì người trong giang hồ căn bản sẽ không ai biết nàng ta cả, cho nên nàng ta cũng không cần dịch dung làm gì cho phiền toái. A Miên đã từng gặp Phượng Khuynh Liên, nên hắn có thể nhận ra Phượng Khuynh Liên cũng là điều hợp lý.

Hồng Đậu dựa vào trong ngực A Miên, lại nhíu mày nói: “Chẳng qua… vị công tử hôm nay đứng chung một chỗ với nàng, lại có vẻ không giống Thẩm Trang chủ dịch dung.”

Chủ yếu là khí chất quá mức khác biệt.

A Miên thản nhiên nói: “Đó là Giáo chủ Thánh giáo.”

“Giáo chủ Thánh giáo…” Hồng Đậu khẽ nhắc lại lời này. Thánh giáo, cũng chính là Ma giáo theo lời người ngoài, “Hắn là Du Tử Tức?”

“Không sai.”

Hồng Đậu bừng tỉnh, nghĩ như vậy cũng rất hợp lý. Du Tử Tức chính là nam chủ, tuy nói cốt truyện không biết đã đi lạc tới phương trời nào, chẳng qua hắn đương nhiên vẫn phải thành đôi với Phượng Khuynh Liên, nhưng nếu Phượng Khuynh Liên đã có thể đi lại bên ngoài cùng Du Tử Tức, vậy nói cách khác, hiện tại Thẩm Lạc Ngôn đã giải trừ quan hệ với Phượng Khuynh Liên?

Ngay sau đó, Hồng Đậu lại nghĩ tới một vấn đề khác, mặt nàng không biểu cảm nhìn A Miên, “Ta thậm chí còn chưa ngửi được hương vị lẳng lơ vô hạn trên người Du Tử Tức, sao chàng biết đó là hắn được?”

“Khụ.” A Miên mất tự nhiên thấp giọng khụ một tiếng, lại rất chột dạ nói: “Kỳ thật… Du Tử Tức hắn là sư đệ ta.”

“Ồ… Hắn là sư đệ chàng.” Hồng Đậu gật gật đầu, tiếp theo liền kêu lên, “Cái gì? Hắn là sư đệ chàng á?”

“Ừm…” A Miên e dè nói: “Ta và sư đệ đã quen biết nhau từ mười mấy năm trước. Chưa nói cho nàng là vì ta cảm thấy không quá quan trọng.”

“Cho nên… chàng ngay cả nhắc đến cũng không nhắc chút nào?”

“Hồng Đậu.” A Miên khẽ chớp mắt, “Quan hệ của chúng ta, sẽ không bao giờ bị những người khác ảnh hưởng, đúng không?”

Câu hỏi này khiến Hồng Đậu đang hùng hổ định tra khảo hắn hoàn toàn tắt lửa.

Nàng vẫn chưa biết, một người cải trang thành công chính là người có thể thay đổi cả mùi hương và khí chất của mình. Ngày đó ở trên cầu Thiên Lý, Hồng Đậu có thể liếc mắt một cái liền nhận ra Du Tử Tức cải trang, chẳng qua cũng vì Du Tử Tức không định giấu giếm thân phận của mình thôi. Mà hiện tại, Hồng Đậu không nhận ra Du Tử Tức, là vì Du Tử Tức đã hoàn toàn thu lại khí tức của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play