“Ừm……” Đan Tiểu Phiến ngoan ngoãn ngồi một bên, quyết định không nói linh tinh gì nữa.
Mạc Phi Ưng hỏi: “Ngươi có nhìn thấy người nói chuyện với Thu lão trông như thế nào không?”
“Không thấy.” Hồng Đậu lắc lắc đầu, “Ta vẫn chưa nghe được bọn họ nói gì đã bị bọn họ đánh ngất.”
“Nhưng bọn họ lại không hề giết ngươi.” Mạc Phi Ưng bình tĩnh phân tích, “Có lẽ bọn họ cũng không phải kẻ đại gian đại ác gì, hoặc có lẽ…… ngươi vẫn còn hữu dụng đối với bọn họ.”
“Ta hữu dụng đối với bọn họ?” Hồng Đậu giật nhẹ khóe miệng, “Không phải đâu, ta cũng đâu phải người giang hồ như các ngươi chứ. Giang hồ các ngươi có ân oán gì, sao lại dính dáng được đến ta nha?”
“Sau khi đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ ngươi còn nghĩ mình không dính dáng đến giang hồ này sao?” Mạc Phi Ưng lạnh lùng nói ra: “Ngươi sớm đã vào giang hồ rồi, không còn là người ngoài cuộc nữa.”
Hồng Đậu không muốn thừa nhận sự thật này, nhưng quả thực là Mạc Phi Ưng nói đúng. Nàng sớm đã bước vào giang hồ này, mưa máu gió tanh, ngươi lừa ta gạt trong giang hồ nàng cũng đã trải nghiệm không ít. Nếu vẫn nói nàng không liên quan đến giang hồ thì cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Diệp Thu Bạch đang vuốt mèo nhỏ bỗng nhiên nói: “Phương cô nương.”
Ngữ khí của hắn bình thường như vậy khiến Hồng Đậu nhất thời ngoài ý muốn. Nàng nhìn về phía Diệp Thu Bạch.
Đan Tiểu Phiến nói: “Ngươi đừng thấy lạ, tuy rằng Diệp Minh chủ đa số thời gian đều si ngốc, nhưng thỉnh thoảng hắn cũng sẽ khôi phục bình thường.”
Diệp Thu Bạch buông mèo đen nhỏ đứng lên, hắn đi đến trước mặt Hồng Đậu, trên dung nhan tái nhợt lộ vẻ xin lỗi, “Diệp mỗ xin thay mặt sư phụ, nói lời xin lỗi với cô.”
Hồng Đậu dời mắt đi không nhìn Diệp Thu Bạch. Nói thực ra, khi nhìn đến khuôn mặt này của hắn sẽ khiến nàng nhớ tới trước kia, Tô Kiếm Lai đã mang chính khuôn mặt này của Diệp Thu Bạch, dùng thân phận của Diệp Thu Bạch để lừa dối tình cảm của nàng, “Ngươi không cần cảm thấy có lỗi, người gạt ta cũng không phải là ngươi, huống chi người kia đã chết, ta cũng không cảm thấy có gì không cam lòng cả.”
Đây là lời nói thật.
Hồng Đậu vẫn luôn không rõ mình đối với Diệp Thu Bạch…… nên nói là Tô Kiếm Lai ngụy trang thành Diệp Thu Bạch, có tình cảm sâu bao nhiêu. Cho đến khi tận mắt nhìn thấy chân tướng, nàng liền hiểu rõ.
Đối với Thức Bạch, nàng thích hắn như yêu thích một đứa trẻ, đối với “Diệp Thu Bạch” về sau, nàng lần đầu tiên rung động cũng vì hắn mặc một thân bạch y, rồi tới khi nàng hỏi hắn có nguyện ý chặt một ngón tay vì nàng hay không, hắn cho nàng câu trả lời khẳng định, nàng mới hoàn toàn chắc chắn, hắn chính là nửa kia đã được định trước trong số mệnh của nàng.
Muốn hỏi Hồng Đậu có thích “Diệp Thu Bạch” hay không?
Không thể nghi ngờ, đáp án là khẳng định.
Còn hỏi nàng có yêu “Diệp Thu Bạch” hay không?
Nàng lại không trả lời nổi.
Trước kia Hồng Đậu chưa từng yêu đương, nên nàng cũng không biết thế nào mới xem như tình yêu chân chính, nhưng khi phát hiện ra manh mối mọi chuyện, giữa việc tin tưởng “Diệp Thu Bạch” và mạng sống của mình, nàng quyết đoán lựa chọn cái sau. Như vậy mới hiểu được, tình cảm của nàng đối với Diệp Thu Bạch không tính là “yêu”.
Hồng Đậu cũng từng nghĩ tới, có lẽ nếu nàng và “Diệp Thu Bạch” ở bên nhau lâu hơn một chút, nói không chừng nàng sẽ yêu hắn. Nhưng bọn họ không có nhiều thời gian để nghiệm chứng như vậy.
“Diệp Thu Bạch” mà nàng thích là Tô Kiếm Lai, Tô Kiếm Lai chỉ yêu thê tử hắn.
Chuyện chính là đơn giản như vậy, tuyệt đối sẽ không có cốt truyện cẩu huyết kiểu như hắn tiếp cận nàng vì một nữ nhân khác, cuối cùng lại yêu nàng.
Nếu Tô Kiếm Lai có thể thật sự di tình biệt luyến, vậy hắn cũng sẽ không phải là Tô Kiếm Lai khiến người ta thổn thức kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT