Ngày quyết định bản đồ Tuyết sơn rơi vào ai tay rốt cuộc cũng tới.

Bởi vì Võ Lâm Minh và Thẩm Gia Trang rút lui, nên Bản đồ Tuyết sơn đến tột cùng sẽ rơi vào ai tay, chuyện này quả thực vẫn là một câu hỏi lớn. Rốt cuộc, người cuối cùng trụ lại trên lôi đài chính là bang chủ họ Phó của Cái Bang.

Trước mặt mọi người, Diệp Thu Bạch trao chiếc hộp chứa bản đồ cho Phó bang chủ. Phó bang chủ nhận được hộp cũng không ở lại lâu mà vội vội vàng vàng triệu tập bang chúng* rời đi.

(*)Bang chúng: Thành viên trong bang (cấp thấp)

Bang chủ Cái Bang vừa rời khỏi, đồng đạo võ lâm khác dĩ nhiên cũng lục tục rời khỏi Võ Lâm Minh, cho dù Diệp Thu Bạch đã nói: “Ba ngày sau sẽ là tiệc cưới của ta, hoan nghênh các vị tới uống rượu.”

Ngoại trừ đại biểu Đường Môn và Thẩm Lạc Ngôn, còn thêm một Thu lão, thì không có ai ở lại.

Trong số những người nóng lòng rời đi đó, có thể đoán được có bao nhiêu kẻ mơ ước tờ bản đồ trong tay bang chủ Cái Bang.

Chẳng qua chuyện này xảy ra bên ngoài Võ Lâm Minh, Diệp Thu Bạch cũng không quản được.

Cửa sổ Võ Lâm Minh bắt đầu dán lên chữ hỉ, đèn lồng cũng đều đổi thành màu đỏ toàn bộ. Có Trung bá ở đây, những chuyện nên chuẩn bị đều được tiến hành đâu vào đấy.

Võ Lâm Minh quả thực rất biết cách quản lý hạ nhân, ít nhất Hồng Đậu vẫn chưa từng nghe được một câu không tốt nào về nàng từ miệng hạ nhân cả. Nhưng Lục Y thì lại do do dự dự nói: “Tiểu thư, người thật sự phải gả cho Diệp Minh chủ sao?”

Dưới yêu cầu mãnh liệt của Hồng Đậu, Lục Y đã sửa miệng không còn gọi Hồng Đậu là phu nhân nữa, nhưng vẫn như cũ nhận Hồng Đậu là chủ tử của mình.

“Ta gả cho Diệp Minh chủ có gì không tốt sao?” Hồng Đậu mở mấy chiếc hộp ra, nhìn châu báu trang sức Diệp Thu Bạch chuẩn bị cho nàng liền không nhịn được mà chậc chậc lưỡi. Diệp Thu Bạch chỉ sợ nàng đau lòng cho đám của hồi môn lúc trước vẫn còn để lại ở Thẩm Gia Trang, nên mới đặc biệt chuẩn bị mấy thứ này.

Lục Y nhíu mày nói: “Vậy chẳng phải là quá lợi cho ả Phượng di nương kia sao? Ai nha, phu nhân, Trang chủ đối với người cũng đâu phải không có tình cảm, người mau đi cầu xin Trang chủ đi, xin Trang chủ đừng tính toán tờ hưu thư kia nữa!”

“Ai nha, Lục Y, ngươi cũng đừng làm ta khó xử.” Hồng Đậu đậy hộp vào, đau đầu nói: “Ta và Trang chủ các ngươi là chia tay trong hòa bình, không cần phải cưỡng cầu nữa. Tóm lại, về sau ta không còn là phu nhân Thẩm Gia Trang, ngươi muốn về Thẩm Gia Trang cũng được, mà muốn theo bên cạnh ta cũng không sao.”

“Nô tỳ đương nhiên muốn đi theo tiểu thư!” Lục Y kêu lên: “Thẩm Gia Trang chỉ có tiểu thư đối tốt với Lục Y nhất, Lục Y sống là người của tiểu thư, chết là ma của tiểu thư!”

“Đừng đừng đừng, đừng nói như vậy.” Hồng Đậu vội xua tay, “Ta chỉ có thể cam đoan với ngươi, nếu ngươi muốn đi theo ta, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi.”

Lục Y lúc này mới yên tâm, cùng hạ nhân khác đi chuẩn bị đồ cho tiệc hỉ.

Ngày mai chính là ngày tổ chức hôn lễ. Đến đêm khuya, Hồng Đậu nhìn áo cưới màu đỏ liền không nhịn được mà ôm mặt. Đây là áo cưới do Diệp Thu Bạch tự mình đưa tới vào sáng sớm, thấy nàng vừa lòng, hắn mới mỉm cười yên tâm. Trung bá nói trước khi thành hôn thì bọn họ không thể gặp mặt, ngay sau đó Diệp Thu Bạch cũng liền bị Trung bá lôi kéo rời đi.

Lục Y đã từng hỏi Hồng Đậu, nàng lại thành hôn lần nữa mà không cần liên hệ với Phương gia sao?

Phương gia…… Phương gia này đối với Hồng Đậu mà nói chỉ là một nơi xa lạ. Thực ra trước khi Lục Y nhắc tới, nàng căn bản là không hề nghĩ tới Phương gia, tuy nhiên nếu Lục Y đã nhắc tới, vậy nàng cũng không thể bỏ qua vấn đề này.

Nhưng Diệp Thu Bạch nói, Phương gia bên kia đã có hắn, đối với chuyện Hồng Đậu tách ra khỏi Thẩm Lạc Ngôn rồi lại thành thân với hắn, Phương gia tuyệt đối sẽ không có ý kiến gì.

Tuy rằng khó hiểu, nhưng Hồng Đậu vẫn tin tưởng Diệp Thu Bạch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play