Vẻ mặt Hồng Đậu khựng lại, nàng dừng bước chân, đứng trước sạp hoa đăng của một người bán rong bên đường.

Đúng vậy, nàng vốn không có chứng sợ hãi trước hôn nhân, mà là đang bất an.

Loại bất an này tự dưng xuất hiện giống như trực giác, lại khiến nàng không nhịn được mà có ý muốn trốn chạy trong tiềm thức, cho nên, hiện tại nàng mới có thể rời khỏi Võ Lâm Minh.

Bỗng nhiên bị người ta nói thẳng ra tâm tư mà chính nàng cũng chưa nhận thấy được, Hồng Đậu nhất thời không biết mình nên lộ ra loại biểu cảm nào, may mà trên mặt nàng còn có mặt nạ hồ ly.

“Tối nay là lễ hội hoa đăng, chuyện phiền lòng hãy tạm thời buông xuống.” Công tử cong môi mỉm cười, lại mua một chiếc đèn hoa sen từ người bán hàng rong bên cạnh đặt vào tay Hồng Đậu, “Các cô nương đều thả đèn ước nguyện ở bờ sông, nàng cũng đi thôi.”

Hồng Đậu nhìn đèn hoa sen trong tay, ánh đèn lúc mờ lúc tỏ giống như tâm tình giờ phút này của nàng vậy, bất ổn không yên. Nàng lại nhìn các cô nương thả hoa đăng ở bờ sông, cả đám người đang chen chúc trên cầu Thiên Lý, nàng thở dài thật sâu, quyết định làm theo lời hắn, trước hết tạm buông những điều khó hiểu và mẫn cảm chồng chất ra khỏi đầu óc mình.

Đi đến ngồi xuống bên cạnh bờ sông, Hồng Đậu không chút suy nghĩ liền thả đèn hoa sen vào trong nước.

Công tử bên cạnh nàng nhẹ nhàng hỏi: “Không ước nguyện sao?”

“Nhất định phải ước nguyện à?” Hồng Đậu quay đầu nhìn hắn.

Hắn bật cười, “Nữ tử thả đèn sông phần lớn là để cầu nhân duyên tốt đẹp, gia đình hòa thuận. Nếu đằng nào cũng thả, thì sao lại không gửi gắm chút ý niệm đây? Nói không chừng, thực sự có thần phật nghe thấy được nguyện vọng của nàng mà giúp đỡ nàng thực hiện.”

“Nhưng ta lại thấy ngươi không có vẻ tin thần.”

“Sao lại nói vậy?”

“Trực giác.” Mặt Hồng Đậu không biểu cảm, nữ nhân đều là như vậy, mỗi khi nói ra chuyện không có lý do, các nàng đều có thể đổ cho hai chữ trực giác, nhưng cố tình chính những chuyện không có lý do mà các nàng gọi là “trực giác” đó lại có xác suất đúng hơn 99%.

Công tử không đáp, chỉ cười hỏi: “Cô nương tin thần sao?”

Lời này Hồng Đậu cũng không dám đáp bừa, chuyện nàng xuyên không vốn dĩ đã không thể tưởng tượng, huống chi nàng còn chính mắt gặp qua quản lý viên thời không tên là Tô Mộc kia, nàng nghĩ một chút, nói: “Thần tiên mỗi ngày đều phải nghe nhiều nguyện vọng như vậy, nhất định là mệt lắm. Vậy ta liền ước nguyện, chúc mỗi vị thần tiên đều thân thể khỏe mạnh, sống thật vui vẻ thoải mái.”

“Nguyện vọng này…… đúng là có phong cách riêng.” Trong mắt hắn có ánh trăng, có ánh đèn, cũng có ý cười càng ôn nhu.

Người ước nguyện có hàng ngàn hàng vạn, nhưng có ước nguyện nào không phải vì mình, vì người nhà, hoặc vì người mình thích đâu. Còn ước nguyện vì thần linh, Hồng Đậu chính là người đầu tiên hắn gặp.

Mặt nạ màu trắng càng tôn lên làn da trắng nõn của hắn, đôi mắt đen nhánh tựa như hắc diệu thạch trong suốt, sạch sẽ sáng ngời lại hàm chứa ôn nhu, “Ta kể một chuyện xưa cho cô nương nghe nhé.”

Hồng Đậu gật đầu.

Hắn nói: “Một đóa hoa lê và gió xuân yêu nhau, gió xuân dẫn theo hoa lê bay khắp đại giang nam bắc, tận đến khi chúng gặp phải một trận bão lớn, gió xuân không chống lại được mưa to, đánh mất hoa lê của hắn, chờ đến khi mưa to đã tạnh, gió xuân lại thổi bay càng nhiều hoa lê, muốn tìm kiếm đóa hoa lê thuộc về hắn, nhưng hoa lê của hắn sớm đã rơi trong bùn lầy vào ngày mưa lớn kia, biến thành bụi đất.”

Hồng Đậu nghe xong, dường như có dự cảm nào đó, rồi lại như không thể nắm bắt được gì.

“Không cần sốt ruột, sớm muộn cũng đến lúc nàng hiểu rõ hàm nghĩa trong câu chuyện này. Còn nữa……” Hắn vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng chọc chọc mặt nạ trên khuôn mặt nàng, con ngươi sáng ngời như sao của hắn hàm chứa ý cười vô hại mà thuần lương, “Chỉ cần nàng cầm mặt nạ này, một khi nàng cần đến ta, ta sẽ lập tức xuất hiện.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play