Diệp Thu Bạch thành danh từ thuở niên thiếu, lại ngồi vững ngôi vị Võ Lâm Minh chủ, dùng bốn chữ ý chí hăng hái để hình dung hắn cũng chẳng lệch đi đâu. Trước kia khi đối mặt với Ma giáo đột kích, mấy lần chạm tới ranh giới sinh tử, hắn cũng có thể mặt không đổi sắc, chưa từng thấp thỏm lo âu như hiện tại.

Ngày đó ở rừng trúc, máu của Hồng Đậu nhỏ giọt lên thân kiếm Vấn Uyên, tay Thẩm Lạc Ngôn không run rẩy, mà là Vấn Uyên kiếm trên tay hắn đang rung động, bởi vì cảm nhận được huyết mạch Thẩm gia, nên thân kiếm mới phản ứng như thế.

Cũng chính từ khi đó, Diệp Thu Bạch đã quyết định lược bớt mọi sự ái muội vòng vo mà trực tiếp tiến công. Dù sao thì Hồng Đậu cũng là một người rất bị động, chỉ cần thoáng thả lỏng một chút, nói không chừng những người khác sẽ thừa dịp mà nhanh chân đến trước.

Hồng Đậu quả thực tới thời khắc mấu chốt đều hết sức bị động, nàng cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, túm chặt lấy áo ngoài khoác trên người, vẫn không dám nhìn Diệp Thu Bạch.

Diệp Thu Bạch đã nhận ra Hồng Đậu không ổn lắm, “Hồng Đậu, có chuyện gì vậy?”

“Ta……” Hồng Đậu rối rắm hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: “Ta nghe người ta nói về chuyện cũ liên quan đến Minh chủ tiền nhiệm, ta không biết…… Không biết chính mình có chuẩn bị cho điều này được không.”

Diệp Thu Bạch là người thông minh cỡ nào, hắn hỏi: “Chuyện cũ nàng nghe được, là chuyện có liên quan đến Huyết Sát Môn kia sao?”

“Ừm……” Hồng Đậu gật đầu ủ rũ.

Lời nói của Diệp Thu Bạch trong rừng cây hôm qua, vốn dĩ khiến cho nàng rối rắm không thôi, huống chi hôm nay nàng lại nghe chuyện cũ do Lý Tùy Phong kể…… Lòng nàng vẫn không cách nào yên ổn được.

Diệp Thu Bạch biết suy nghĩ trong lòng nàng, hắn thở dài một tiếng, giọng cũng nhẹ hơn rất nhiều, “Chuyện của sư phụ ta mọi người đều biết, ta cũng chưa từng nghĩ tới việc giấu nàng. Khi ta được sư phụ thu làm đệ tử, sư nương đã không còn nữa, mà trong trí nhớ của ta, bất luận là đối với ai, sư phụ đều giữ dáng vẻ lạnh như băng, hơn nữa bởi vì ta đồ đệ duy nhất của ông ấy, cho nên ông càng thêm nghiêm khắc đối với ta.”

Sư phụ Diệp Thu Bạch tên là Tô Kiếm Lai, cho dù Tô Kiếm Lai đã mai danh ẩn tích nhiều năm, nhưng truyền thuyết có liên quan tới ông ấy vẫn còn tiếp tục truyền lưu trên giang hồ. Diệp Thu Bạch có thể nói là người tới gần Tô Kiếm Lai nhất, nhưng Diệp Thu Bạch cũng không dám nói hắn hiểu biết sư phụ của mình.

Diệp Thu Bạch còn nhớ rõ, khi còn nhỏ, nếu kiếm pháp hắn luyện chưa tốt, sư phụ sẽ không cho hắn thời gian nghỉ ngơi, nếu như hắn luyện tốt, sư phụ cũng chỉ nói một câu “không tồi” không lạnh không nóng, ngay cả khích lệ cũng không.

“Đã là Võ Lâm Minh chủ, vậy sẽ phải chuẩn bị tốt việc hy sinh tất cả vì võ lâm bất cứ lúc nào.”

Đây là câu nói mà Diệp Thu Bạch nghe được nhiều nhất từ sư phụ hắn, hắn cũng từng vô tình nhìn thấy sư phụ đứng trước bài vị sư nương, lần nào cũng đứng đến vài canh giờ mà không nói gì cả. Về sau, Diệp Thu Bạch mới biết được sư nương đã qua đời như thế nào.

Ngay cả Trung bá cũng lắc đầu, thở dài nói: “Tô Minh chủ là một người lòng mang đại nghĩa.”

Diệp Thu Bạch lại chỉ cảm thấy ông ấy bạc tình.

“Sư phụ dạy dỗ ta nhiều năm, ta lại chưa thể coi là hiểu biết ông ấy.” Diệp Thu Bạch cười nói: “Cho dù hiện tại nhắc tới ông ấy, điều đầu tiên ta nghĩ đến, cũng chỉ là những lúc ông ấy phạt ta.”

Hồng Đậu ngẩng đầu nhìn hắn, “Diệp Minh chủ lợi hại như vậy…… Cũng sẽ bị phạt sao?”

“Đương nhiên sẽ bị phạt, không có ai ngay từ đầu đã có năng lực phi phàm. Muốn đạt được vinh quang đều phải qua khổ luyện.” Diệp Thu Bạch khẽ nhếch khóe môi, dưới ánh mặt trời, hắn càng thêm tuấn dật, “Ta thuở nhỏ ngu dốt, trong chuyện tập võ, cũng đã ăn không ít đau khổ.”

Trong lòng Hồng Đậu thầm nói, vậy thật đúng là khó tưởng tượng nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play