“Vừa rồi ngươi muốn cắt tóc ta đúng không?” Hồng Đậu ôm mái tóc dài của mình run run, không dám tưởng tượng nếu như phát hiện chậm thêm chút nữa, vậy nàng liền phải chào tạm biệt mái tóc đẹp này.

A Miên cười tủm tỉm nói: “Tiểu cô nương hiểu lầm, nô gia làm sao lại cắt tóc ngươi được?”

“Uy, vừa rồi ta nhìn thấy ngươi lấy kéo ra đó!” Hồng Đậu lui lui về sau, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

“Thôi được rồi……” A Miên từ bỏ cãi cọ, chớp mắt nói: “Nô gia thấy tóc của tiểu nha đầu vuốt thật thoải mái, nên mới nhịn không được muốn mang một chút về.”

Hồng Đậu kinh sợ kêu lên: “Vậy nếu ngươi cảm thấy sờ ta thoải mái, liệu có phải cũng muốn trói ta đem về hay không nha!”

“Tiểu cô nương đồng ý sao?” A Miên kinh hỉ tiến đến trước mắt Hồng Đậu, cứ như thể chỉ cần Hồng Đậu gật đầu một cái, là nàng có thể thật sự trói người ta mang về vậy.

Hồng Đậu kêu lên: “Đừng nói giỡn!”

A Miên bĩu môi, thất vọng nâng tay lên xoa đỉnh đầu Hồng Đậu, “Thôi được thôi được, không nói giỡn.”

Hồng Đậu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

A Miên lại nói: “Nô gia tiếp tục giúp ngươi chải đầu.”

Hồng Đậu gật gật đầu, lúc này mới ngồi lại. Lần này A Miên không bày trò nữa, mà thật sự nghiêm túc giúp đỡ Hồng Đậu chải một búi tóc đơn giản, lại lấy từ trong lòng ngực mình ra một cây trâm hoa mai, cắm lên trên búi tóc.

A Miên cười, “Đúng như nô gia dự liệu, tiểu cô nương không cần sửa sang nhiều lắm, cũng đã đẹp đến mức rung động lòng người. Có câu nói là nói như thế nào nhỉ…… Đúng rồi, là thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên không trang sức*.” (đóa sen mọc lên từ làn nước xanh trong, đẹp tự nhiên trông cần tô điểm)

“A Miên đừng đùa ta nữa.” Hồng Đậu vậy mà lại không thấy có chút ngượng ngùng nào, rốt cuộc nàng cũng chỉ cảm thấy là A Miên đang tự khen tay nghề của mình mà thôi. Trên sân luyện võ phía xa đã bắt đầu tỷ thí, Hồng Đậu hỏi A Miên, “A Miên, ngươi có đi tham gia tỷ thí không?”

“Sẽ không.” A Miên trả lời không chút do dự, ngón tay nàng gợi lên một lọn tóc dài trước ngực Hồng Đậu, so với sự náo nhiệt phía bên kia, chi bằng nói chỉ cần một lọn tóc của Hồng Đậu cũng có thể chiếm lấy tất cả hứng thú của nàng.

Hồng Đậu lại tò mò hỏi: “A Miên, ngươi không muốn có Bản đồ Tuyết sơn sao?”

“Bản đồ kia, lấy về làm gì?”

“Có bản đồ, liền có thể đi Bắc Vực lấy bí tịch thiên hạ đệ nhất võ công gì đó nha.” Hồng Đậu tóm lấy tay A Miên, “Ta thấy tất cả mọi người đều muốn có bản bí tịch kia, cho nên đều muốn lấy được bản đồ, Diệp Minh chủ cùng Trang chủ đã từ bỏ quyền, ngay cả A Miên ngươi cũng không tham dự, đây là vì sao thế?”

A Miên giương khóe môi cười cười, nàng điểm nhẹ một đầu ngón tay lên ấn đường Hồng Đậu, quyến rũ nói: “Tờ bản đồ kia nói là bảo bối, chi bằng nói là một vật mang điềm xấu mới phải. Ai giữ nó, đều là cầm củ khoai lang nóng bỏng tay. Ngươi nhìn xem, cao thủ Võ Lâm Minh đều có thể coi như số một số hai đấy, nhưng từ lúc tin tức Võ Lâm Minh giữ bản đồ này truyền ra, mấy ngày nay tới giờ, Võ Lâm Minh từ trên xuống dưới liền khẩn trương cao độ, bọn đạo chích thì bị bắt vô số, mấy loại chuyện như ám sát, hạ độc đồ ăn gì đó, cũng không biết xuất hiện bao nhiêu lần, Diệp Minh chủ chỉ sợ đã sớm muốn đưa củ khoai lang nóng bỏng tay này ra ngoài, mà Thẩm Trang chủ không tham dự tranh đoạt, cũng là hành động sáng suốt.”

Một bảo vật có thể lấy được thực dễ dàng, nhưng muốn bảo vệ tốt nó, thì sẽ không dễ dàng như vậy.

Hồng Đậu gật đầu, “Thì ra là thế.”

“Đi đoạt bí tịch thiên hạ đệ nhất võ công, trở thành nhân vật đệ nhất giang hồ tuy rằng tốt, nhưng có thể an ổn bảo vệ tốt gia nghiệp như hiện giờ thì cũng không kém, tuy rằng Diệp Minh chủ cùng Thẩm Trang chủ đều là người minh bạch, nhưng kẻ có dã tâm trong giang hồ cũng không phải số ít.” A Miên cười, mắt hơi cong, vén một lọn tóc của Hồng Đậu ra sau tai, khẽ cười một tiếng, nói: “Lúc này đây, bất luận là ai lấy được bản đồ, chờ sau khi hắn ra khỏi Võ Lâm Minh, sẽ lập tức bị hai phe hắc bạch đuổi giết đến cùng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play