Bóng đêm lạnh lẽo, hai kẻ khốn khổ vì tình đứng trên cầu thở dài, tuy không nói gì, nhưng thật ra có một loại ngầm ăn ý trong yên lặng.

Đã đồng bệnh tương liên, sao lại phải nhiều lời?

Bỗng nhiên, một giọng nói kiều mỵ truyền đến, “Từ rất xa đã nghe thấy hai người các ngươi thở ngắn than dài, đây là làm sao vậy?”

Hồng Đậu vừa nghe giọng này liền quay đầu, “A Miên! Ngươi đã trở lại!”

“Nếu như không trở lại, nô gia sợ tiểu cô nương liền quên mất nô gia.” A Miên bước tới mỉm cười dựa vào bên cạnh Hồng Đậu, nàng lôi kéo bàn tay Hồng Đậu, vui sướng hỏi: “Sao không thấy những người khác? Ngược lại còn thêm một Lý công tử?”

“Diệp Minh chủ cùng Trang chủ đi tìm Phượng di nương.” Trong lòng Hồng Đậu lại vi diệu bồi thêm một câu, tuy rằng có thể nói sẽ không dễ dàng tìm được vị Phượng di nương kia như vậy.

Lý Tùy Phong khôi phục lại từ điệu bộ thở dài ai oán, hắn cười cười, “A Miên cô nương, nghe nói ngươi đi cùng Thẩm Trang chủ bọn họ ra ngoài dạo chợ, không biết vì sao ngươi lại tách khỏi những người khác thế?”

“Nô gia đi gặp một người bạn cũ.” A Miên quyến rũ đưa mị nhãn, “Lý công tử, liệu có phải ngươi còn muốn hỏi thêm, rằng người bạn kia của nô gia là nam hay nữ không?”

“A Miên cô nương hiểu lầm, bạn của ngươi ngươi là nam hay là nữ, đều không liên quan gì đến ta.”

A Miên buông tay Hồng Đậu, xinh đẹp xoay người một cái, liền bám vào trên người Lý Tùy Phong, nàng như chim nhỏ nép vào người, nhu mị nhiều kiều nói: “Nô gia đã sớm nhìn ra Lý công tử có ý với nô gia, bây giờ lại lo lắng bạn bè nô gia gặp là nam hay là nữ, Lý công tử…… Ngươi ghen~”

Hồng Đậu tấm tắc hai tiếng, thầm nghĩ Lý Tùy Phong người nam nhân này thật là diễm phúc không cạn.

“A Miên cô nương.” Lý Tùy Phong mặt không đổi sắc đẩy A Miên nhu nhược không xương ra, hắn lại câu nệ lui về phía sau một bước, ngoài cười nhưng trong không cười, “Ngươi quả thật đã hiểu lầm, Lý Tùy Phong ta ăn được đắng, ăn được mệt, nhưng chỉ không ăn giấm*.”

*Ăn giấm: tiếng lóng có ý chỉ ghen tuông trong tình yêu.

A Miên không bực, ngược lại lại còn cười, “Nô gia biết được nha, từ mấy hôm nay tới giờ, Lý công tử thường xuyên âm thầm đi theo nô gia, bảo hộ nô gia an toàn, Lý công tử để ý tới nô gia như vậy, trái tim nô gia cũng không phải làm bằng gỗ, sao có thể không cảm giác được ngươi thâm tình với nô gia đây?”

Hồng Đậu kinh ngạc, “Lý Tùy Phong……nhìn không ra nha.”

Nàng vốn đang cho rằng Lý Tùy Phong thích vị cô nương Đường Môn áo lục kia, kết quả là nàng nghĩ sai rồi sao?

Lý Tùy Phong khóe miệng giật giật, hắn đi theo A Miên làm gì có chuyện vì thích nàng mới âm thầm bảo hộ nàng cơ chứ, trên thực tế chỉ là hắn nhận sự gửi gắm của Thẩm Lạc Ngôn, phải chú ý đến hướng đi của A Miên mà thôi, A Miên cố ý tiếp cận Hồng Đậu, không chỉ riêng Thẩm Lạc Ngôn, ngay cả Lý Tùy Phong cũng đều cảm thấy chuyện này tất có âm mưu.

“Ta đối với loại nữ nhân như ngươi không có hứng thú.” Lý Tùy Phong trực tiếp quăng một câu. Ở trong mắt hắn, A Miên quá mức giả tạo lại hay ra vẻ, nàng càng tỏ ra mỹ diễm, vậy sẽ chỉ càng khiến hắn nhớ tới bốn chữ ‘mỹ nhân rắn rết’ này.

A Miên “Ồ” một tiếng, cười tủm tỉm nói: “Lý công tử không có hứng thú với nữ nhân như nô gia, chẳng lẽ…… lại thấy hứng thú với loại tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa của Đường Môn sao?”

Lý Tùy Phong bỗng nhiên lạnh mặt, ánh mắt lạnh băng dừng trên khuôn mặt tươi cười của A Miên, tựa như sắp lấy kiếm ra chém A Miên vài nhát vậy.

Hồng Đậu biết tình thế không ổn, vội vàng đứng ra hoà giải, “Được rồi được rồi, lòng yêu cái đẹp, ai mà chẳng có, tán thưởng cũng không nhất định sẽ gắn liền với ái mộ, A Miên, Lý công tử, các ngươi nghĩ sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play