Hóa ra Thẩm Lạc Ngôn đuổi sát La Nhất Bảo, cũng là vì lấy lại cây trâm này.

Hồng Đậu vươn tay, cầm lấy cây trâm nằm trong lòng bàn tay Thẩm Lạc Ngôn, nàng chậm rãi nói: “Cảm ơn ngươi…… Trang chủ.”

Đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được thiện ý của Thẩm Lạc Ngôn đối với nàng. Nếu người ta đã giúp nàng lấy đồ về, vậy nàng cũng quyết định về sau sẽ giúp hắn nói tốt thêm vài câu trước mặt Phượng Khuynh Liên.

“Chỉ là việc nhỏ mà thôi, không cần nói cảm ơn.” Thẩm Lạc Ngôn lại nhìn bốn phía, nơi này chỉ có Hồng Đậu lẻ loi một mình, hắn hỏi: “Những người khác đâu?”

“A Miên đi gặp bằng hữu, Diệp Minh chủ đi tìm ta, hiện tại còn chưa trở về…… Còn Phượng di nương sao……” Hồng Đậu lén lút ngước mắt nhìn Thẩm Lạc Ngôn, mới thật cẩn thận nói: “Nàng…… Ta và nàng ấy lạc nhau.”

Nghĩ đến việc người ta bỏ nhiều công sức giúp nàng lấy đồ về như vậy, Hồng Đậu cũng liền khó có khi thiện tâm quá độ, không muốn nói là Phượng Khuynh Liên trên thực tế đã bị Du Tử Tức mang đi. Có lẽ nếu biết vậy, Thẩm Lạc Ngôn sẽ cảm thấy Phượng Khuynh Liên đã bị Du Tử Tức bắt, đang gặp phải nguy hiểm rất lớn, kỳ thật đây chỉ là cơ hội cho nam nữ chủ bồi dưỡng cảm tình thôi, nàng rất khó có khi biết lo cho tâm tình của người khác, coi như là báo đáp cho lòng tốt của Thẩm Lạc Ngôn.

“Thực xin lỗi, Trang chủ, là do ta không cẩn thận chú ý tới Phượng di nương.” Hồng Đậu trong lòng áy náy, thầm nghĩ chính là tại nàng không kịp đề phòng mà khiến cho nón xanh trên đầu Thẩm Lạc Ngôn càng sáng.

Thẩm Lạc Ngôn nói: “Đã là đi lạc, chuyện cũng không liên quan tới ngươi, đây không phải lỗi của ngươi, không cần xin lỗi, chúng ta nên nhanh chóng đi tìm Phượng di nương mới phải.”

Thẩm Lạc Ngôn không phải kiểu người giận chó đánh mèo, Phượng Khuynh Liên lại không biết võ, lẻ loi một mình đi trên đường phố ban đêm cũng không an toàn, hắn tuy rằng nóng vội, nhưng cũng sẽ không trách tội Hồng Đậu.

Đúng lúc Thẩm Lạc Ngôn muốn mang theo Hồng Đậu rời đi, bọn họ vừa xoay người, liền nhìn thấy đầu cầu đã có một bóng người bạch y đang đứng đó.

Hắn dường như đã đứng hồi lâu, ánh mắt thanh lãnh chỉ dừng trên người Thẩm Lạc Ngôn trong chớp mắt, tiếp theo, ánh mắt ý vị không rõ kia của hắn liền bình tĩnh dừng trên người Hồng Đậu.

“Diệp Minh chủ……” Hồng Đậu vừa nhìn rõ người đến là ai liền vui vẻ, chẳng qua nàng chỉ gọi một tiếng, liền mẫn cảm nhận ra bầu không khí khó tả lúc này, nàng ngẩng đầu nhìn Thẩm Lạc Ngôn bên cạnh, Thẩm Lạc Ngôn cũng đang nhìn Diệp Thu Bạch không nói, nàng lại nhìn về phía Diệp Thu Bạch, mới phát hiện Diệp Thu Bạch trầm mặc tới mức bất bình thường.

Tình cảnh ba người giằng co tựa như kéo dài hồi lâu, lại tựa như chỉ trong giây lát.

Thẩm Lạc Ngôn lễ phép gật đầu, mở lời phá vỡ sự trầm mặc, “Diệp Minh chủ.”

“Thẩm Trang chủ.” Diệp Thu Bạch cũng lễ phép đáp lại một câu.

Tình cảnh lại lần nữa chìm vào sự yên lặng quỷ dị.

Hồng Đậu chịu không nổi cảm giác quỷ dị này, nàng gần như muốn chạy trối chết đến nơi, liền cuống quít đánh vỡ cục diện giằng co, “Diệp Minh chủ, ngươi đã đi đâu vậy?”

Vừa mới hỏi ra miệng, nàng liền muốn tát cho chính mình một cái, nàng đúng là không biết nói gì liền nói linh tinh mà!

Quả nhiên, Diệp Thu Bạch tiến vài bước lên trên cầu, cười nói: “Ta đi tìm phu nhân, lại không nghĩ rằng, phu nhân đã cùng Thẩm Trang chủ đến nơi này.”

“Ta……” Hồng Đậu không phải lần đầu tiên thấy Diệp Thu Bạch cười, chỉ có lúc này đây lại khiến nàng cảm thấy cả người không khoẻ, câu giải thích liền buột miệng thốt ra, “Ta không thấy Diệp Minh chủ, nghĩ thầm Diệp Minh chủ hẳn sẽ có lúc đến nơi này, cho nên ta mới luôn chờ ở đây……”

Thẩm Lạc Ngôn nói: “Ta cũng mới đến đây không lâu.”

“Xem ra……” Diệp Thu Bạch hơi hơi mỉm cười, “Truyền thuyết trên cầu Thiên Lý này vẫn là sự thật.”

Hồng Đậu: “Gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play