Hai người trong giang hồ, có đánh cuộc ngoại công hay đánh cuộc nội lực, cũng không có khả năng đánh cuộc thêu hoa như nữ nhi gia, cho dù có là hai giang hồ hiệp nữ đánh cuộc, cũng không thể nào đánh cuộc thêu hoa được, rốt cuộc cũng đều là giang hồ hiệp nữ, ai lại đi tốn tâm tư vào cái kim thêu nho nhỏ kia đâu.

Nhưng cố tình tất cả những chuyện mà mọi người cảm thấy sẽ phải theo lẽ thường, đã xảy ra theo cách không hợp với lẽ thường như thế.

Lúc trước Lý Tùy Phong muốn thoát ly Bách Lý Lâu, thoái ẩn giang hồ, Bách Lý Lâu lại không phải nơi có thể dễ dàng thả người đi. Là Thẩm Lạc Ngôn dẫn Lý Tùy Phong đến gặp Ôn tiên sinh. Giang hồ đồn đại, Ôn tiên sinh không động võ, lại không gì không làm được, tự nhiên, hắn cũng sẽ không dễ dàng đáp ứng giúp Lý Tùy Phong.

Khi đó Lý Tùy Phong cũng tâm cao khí ngạo, thầm nghĩ ngươi không giúp thì không giúp, cùng lắm là hắn cả đời này đều đối đầu với Bách Lý Lâu, không chết không ngừng thôi. Chỉ là trước khi đi, hắn còn châm chọc một câu: “Một nam nhân thoạt nhìn yếu đuối mong manh, còn được xưng là không gì không làm được, thật sự là thiên hạ đệ nhất chê cười.”

Nam nhân yếu đuối mong manh kia lại chỉ cười cười, không nói gì.

Thẩm Lạc Ngôn nói: “Lý huynh, người trong giang hồ muốn cầu Ôn tiên sinh hỗ trợ nhiều vô số kể, nhất định không thể vô lễ.”

“Ta chỉ nói Ôn tiên sinh không kỳ diệu như trong truyền thuyết thôi mà.” Lý Tùy Phong hừ một tiếng, xoay người liền đi.

Chỉ là khi đi tới cửa, nam nhân an tĩnh uống trà kia rốt cuộc cũng vân đạm phong khinh mở miệng, “Muốn đánh cuộc sao?”

Lý Tùy Phong dừng bước chân.

Một trận đánh cuộc rất đơn giản, nếu như Lý Tùy Phong thắng, hắn muốn nói điều kiện gì đều được, nếu như hắn thua, vậy hắn liền phải cởi hết đồ bay* (dùng khinh công) vòng quanh toàn bộ đế đô một vòng.

Lý Tùy Phong khi đó là sát thủ nhiệt huyết, ngạo khí còn chưa giảm, lúc ấy liền chẻ đôi cái bàn, “Tốt a, thương pháp, kiếm pháp, đao pháp, nội công ngoại công…… Bất luận ngươi nói muốn đánh cuộc cái gì, ta đều phụng bồi.”

Nam nhân kia cười lấy ra một tấm vải thêu, một bao kim chỉ, “Vậy liền đánh cuộc thêu hoa đi.”

Lý Tùy Phong vẻ mặt dại ra.

“Ngươi nói, một đại nam nhân sẽ đưa ra đánh cuộc thêu hoa sao!?” Hiện tại nhắc tới chuyện này, Lý Tùy Phong cũng tràn đầy khó hiểu.

Hồng Đậu nghe xong liền gật gù, “Cho nên ngươi thua.”

“Này không phải vô nghĩa sao?” Lý Tùy Phong đi đến dưới một cây liễu, đấm một cú làm rung cả cây, hắn buồn bực trong ngực, “Ta từ nhỏ đã bị coi như sát thủ mà bồi dưỡng, mười tám ban võ nghệ đều phải đọc qua, mười tám vũ khí, lại càng phải thuần thục hết, có khi vì có thể bắt chước bút tích của đối tượng ám sát, thư pháp, vẽ tranh, thơ từ ca phú lại càng cần thông thuộc, ta chính là chưa bao giờ học việc thêu hoa của đám nữ nhi gia!”

Cho dù không phải người trong giang hồ, cũng làm gì có đại nam nhân nào lại dùng thêu hoa để đánh cuộc!?

“Vì thế……” Hồng Đậu chớp chớp mắt, “Ngươi liền bay vòng quanh đế đô một vòng, ừm, khỏa thân bay một vòng.”

Lý Tùy Phong nghiến răng nghiến lợi, từ biểu cảm trên mặt hắn là có thể nhìn ra được, ký ức của hắn đối với chuyện này hãy còn rất mới mẻ đấy, này quả thực chính là vết nhơ trong đời hắn! Mỗi lần đêm khuya tỉnh mộng, hắn lau mồ hôi trên trán, cảm giác gió thổi mông lạnh kia làm thế nào cũng đều không thể quên được!

“Sau đó thì sao?” Hồng Đậu lại cảm thấy hứng thú hỏi: “Là Ôn tiên sinh trợ giúp ngươi thoát ly Bách Lý Lâu à?”

“Ừm……” Đối với trận đánh cuộc kia, Lý Tùy Phong tuy rằng còn canh cánh trong lòng, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận một chuyện, đó chính là Ôn tiên sinh thật sự giúp hắn, “Ta không biết hắn đã dùng cách gì, Bách Lý Lâu quả thực đã xóa tên ta đi, cũng sẽ không đuổi giết ta nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play