“Hai ngươi ở chỗ này làm gì vậy?” Lý Tùy Phong đang giả dạng gã sai vặt đi tới, đương nhiên, điều khiến hắn chú ý không phải Thẩm Lạc Ngôn cùng Hồng Đậu đang đứng nơi này, mà là không khí quỷ dị ở đây hiện tại.

Hồng Đậu cười chào hỏi, “Lý công tử, mấy ngày này không nhìn thấy ngươi, ngươi đi làm gì vậy?”

“Ta……” Ánh mắt Lý Tùy Phong mơ hồ, hắn xấu hổ gãi đầu, “Ta đương nhiên là đang âm thầm tra tìm người của Ma giáo đang trà trộn vào Võ Lâm Minh.”

Mà trên thực tế là, một ngày mười hai canh giờ, nhưng có đến cả mười canh giờ hắn đều vội vàng trốn người nào đó.

Lý Tùy Phong vội vàng chuyển đề tài, “Thẩm trang chủ, điểm tâm trong tay ngươi từ đâu tới vậy?”

Điểm tâm xấu như thế, không thể là do đầu bếp của Võ Lâm Minh làm được.

Thẩm Lạc Ngôn đã khôi phục lại cảm xúc của mình, hắn không được tự nhiên “khụ” một tiếng, “Điểm tâm này là Hồng Đậu làm cho ta.”

Ừm…… Có lẽ là ảo giác của Lý Tùy Phong, hắn cảm thấy Thẩm Lạc Ngôn nói lời này có chút ý khoe khoang thì phải.

“Ở đây ta vẫn còn nhiều lắm!” Hồng Đậu lại móc ra một bọc giấy nhét vào trong tay Lý Tùy Phong, “Cái này cho ngươi.”

Thẩm Lạc Ngôn trầm mặc.

Lý Tùy Phong liếc mắt nhìn vẻ mặt Thẩm Lạc Ngôn, hắn không nhanh không chậm mở gói giấy, “Gói điểm tâm này hình như còn đẹp hơn gói của Thẩm trang chủ một chút……”

“Bởi vì gói điểm tâm ta đưa trang chủ hơi bị vỡ vụn một chút.” Hồng Đậu cười, đồ tốt phải giữ lại cuối cùng mà, nàng vẫn luôn nghĩ thế.

Mi mắt Thẩm Lạc Ngôn giật giật.

Lý Tùy Phong cảm thán một câu trên thế giới này vì sao lại có một nữ nhân EQ thấp như vậy, mặc kệ luồng không khí hắc ám của Thẩm Lạc Ngôn, hắn ôm lòng hiếu kỳ nếm một ngụm điểm tâm, cũng giống y như Thẩm Lạc Ngôn vậy, thái dương hắn lập tức nổi gân xanh.

Cố tình Hồng Đậu còn đầy vẻ chờ mong mà hỏi: “Thế nào, ăn ngon không?”

“Hương vị…… Cũng không tệ lắm.” Lý Tùy Phong khôi phục lại vẻ mặt bình thản, tự nhiên mà cầm lấy ấm trà rót vào ly, uống ly trà một hơi cạn sạch.

Hồng Đậu yên tâm, vốn đang cho rằng mình làm không tốt, vậy mà hiện tại được đến hai người khẳng định, nàng đã có thể chắc chắn rằng điểm tâm này thật sự cũng không tệ lắm, nàng cười hì hì nói: “Như vậy thì thật tốt quá, các ngươi đều nói ăn ngon, vậy ta đã có thể dũng cảm mà đem điểm tâm đi tặng người ta rồi!”

Đợi đã…… Tặng người ta?

Chứ không phải nàng có ý muốn làm cho Thẩm Lạc Ngôn à?

“Trang chủ, Lý công tử, tạm biệt.” Hồng Đậu xoay người liền chạy, thoạt nhìn quả thật là sốt ruột muốn đi tặng người.

Thẩm Lạc Ngôn cùng Lý Tùy Phong mỗi người cầm một bao điểm tâm, hai người cùng nhau nhìn bóng dáng Hồng Đậu biến mất, cực kỳ ăn ý mà cùng nhau trầm mặc một cách quỷ dị.

“Chẳng lẽ…… Chúng ta chỉ là giúp nàng ăn thử điểm tâm thôi sao?” Lý Tùy Phong nghiêng đầu nhìn Thẩm Lạc Ngôn, trong giọng nói…… Có sự đồng cảm không chút nào che giấu.

Thẩm Lạc Ngôn tiếp tục trầm mặc.

Lý Tùy Phong lại thở dài, “Thẩm trang chủ, nếu muốn sống mà không trở ngại, trên đầu sao có thể……” (Editor bổ sung: “sao có thể thiếu chút điểm xanh” =)))), ý là muốn sống yên vui thì sừng là không thể thiếu:v)

“Câm miệng!”

Lúc này không chờ Lý Tùy Phong nói xong, Thẩm Lạc Ngôn liền lạnh mặt ngắt ngang lời hắn.

Lý Tùy Phong quả thực câm miệng, chẳng qua ánh mắt đồng tình vẫn còn nguyên đó, nói là đồng tình, chi bằng nói là khoác vẻ ngoài “đồng tình” mà bên trong vui sướng khi người gặp họa.

Thẩm Lạc Ngôn nắm chặt gói giấy trong tay, hắn cầm lấy trường kiếm trên bàn đá rồi xoay người rời khỏi.

Hắn âm thầm hạ quyết định, về sau bất luận Hồng Đậu nói cái gì, hắn cũng đều không thể dễ dàng cảm động như thế nữa! Rốt cuộc bất luận là chuyện gì, chỉ cần phát triển đến cuối cùng, người bị cảm động cũng luôn chỉ có một mình hắn mà thôi.

Phương Hồng Đậu…… Nữ nhân không tim không phổi này!

Một tiếng lên án kia, quả thực khiến cho người nghe thương tâm, người thấy rơi lệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play