Trời tối đen, trên đường chẳng còn ai Hương mới lang thang trở về nhà, đi rất thong thả.
Ngôi nhà vẫn sáng đèn từ ngoài cổng nhưng cô lại chẳng chút làm lấy vui mừng mà coi như không thấy ai ngồi ở phòng khách chờ mình.
Nhìn thấy Hải hôm nay tới đây giờ này Hương mới để ý:
"Sao anh lại ở đây?"
Còn bố của cô, ông ấy không ngừng tức giận dùng ánh mắt căm ghét nhưng có phần đáng thương nhìn cô:
"Tại sao lại làm chuyện đó?"
"Thích!!"
"Con..." ông chỉ tay thẳng mặt cô, bàn tay run run.
Hương tới gần gạt tay ông ấy xuống cười:
"Liên quan đến ông, tự xem lại mình trước khi chỉ lỗi người khác!!"
Quá tức giận, hiệu trưởng liền một bạt tay đánh vào mặt cô:
"Mày...mày điên rồi"
Mắt hơi cay cay, Hương nhìn ông đầy phẫn nộ: "Phải, tôi điên rồi, tôi điên
rồi, vì ông mà điên đấy, đừng quên năm đó vì ai...mà tôi phải như
này!!"
Ông ấy
im lặng còn cô, lại nghĩ về 7 năm trước đây, cái thời điểm mà mẹ của cô
còn đang hấp hối trong bệnh viện, lúc này Hương chỉ mới 8 tuổi, cô khóc lóc bên cạnh giường bệnh của mẹ mình:
"Mẹ ơi...gọi bố rồi, hôm qua gọi bố rồi...mẹ ơi, chờ tí nữa bố sẽ tới mà"
Mẹ của Hương nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng nhợt không còn chút sức sống nhưng bà vẫn cố gắng cười rồi nói chuyện với con:
"Con yên tâm...mẹ...chỉ ngủ một lát thôi, phải ngoan nghe lời của bố con biết chưa?"
Hương lúc này chưa đủ nhận thức rõ về bệnh của mẹ, chỉ nghe nói mẹ mình bị
bệnh tim đã rất lâu nhưng bố bảo không cho mẹ phẫu thuật, cô khi này
không hiểu bệnh đó nặng hay không, phẫu thuật là như thế nào, chỉ biết
rằng...ông ấy đã không tới, chờ đợi ông suốt hơn 24 giờ đồng hồ, cho đến hơi thở cuối cùng, rốt cuộc mẹ không thể kịp nói lời cuối cùng với bố,
chỉ nhắm mắt rồi miệng tiếp tục cười với cô, chiếc máy cạnh giường bệnh
cô nhìn thấy lên xuống lên xuống tại thời điểm đó đã biến thành một
đường thẳng không đích đến giống hệt như con người trước khi đi vẫn còn
nhiều lo lắng nhưng sau khi đi tất cả đã được bỏ lại nơi này, không còn
chút lưu luyến, tâm hồn thanh thản mà rời đi.
Bác sĩ khuyên bảo cẩn thận, Hương chỉ ngồi khóc, khóc mãi, khóc mãi, có lẽ
từ khoảnh khác đó, tâm hồn một đứa trẻ 8 tuổi đã chết, người bố vĩ đại
biết bao suốt mấy năm qua giờ đây cô hận đến tận xương tủy.
Trở lại hiện thực, hàng nước mắt chảy ra khỏi khóe mi, Hương lớn giọng:
"Lúc cần ông nhất, ông đi đâu, rõ ràng bác sĩ bảo phẫu thuật thay tim là
được, ông nhiều tiền lắm mà, tại sao lúc đó lại không để mẹ phẫu thuật,
ông tiếc sao, hay cho rằng mẹ tôi không đáng để được dùng tiền của ông
chữa bệnh, tôi chờ ông hơn một ngày không ăn không ngủ, chỉ chờ đợi ông
tới kịp nhìn mẹ tôi, bà ấy còn mong chờ ông nữa, rốt cuộc...ông đã không tới"
Ông ấy ngồi xuống ghế, tay siết chặt...
"Ông ấy gặp tai nạn trên đường tới bệnh viện" Hải ngồi đối diện bố mình quay lưng với cô nhưng vẫn giải thích.
Hương nhìn Hải không tin:
"Không thể nào, em gọi cho ông ta, ông ta còn nói không muốn tới"
Cậu ta đứng dậy quay lại:
"Không phải không muốn tới...mà không tới được!!"
Bố của cô lúc này mới kể lại mọi việc. Không phải 7 năm mà phải là 8 năm
trước, lúc này ông đã biết bệnh tình của vợ mình rồi, ông tìm mọi cách
xem có thể cứu chữa được hay không, không để cho cô điều đó.
Nhưng...không ai cản nổi thần chết có thể tới khi nào và mang đi ai, đi
đâu cũng vậy, ai cũng bảo rằng, bệnh của bà hoàn toàn không thể chữa
được, đã là bẩm sinh vả lại bây giờ lại đến giới hạn có phẫu thuật chưa
chắc đã thành công, chưa kể đến giờ tìm được người hiến tim quả thực rất khó.
Mới đầu
ông còn không tin, muốn thử nhưng bà lại khuyên ông rằng chuyện này coi
như mệnh đã định của bà không thể xoay chuyển, âm thầm chịu đựng nốt một năm còn lại bên cạnh gia đình.
Trước đây, ông cũng đã có một người vợ, rất tốt, rất yêu người vợ đó, nhưng
rồi...bà ấy cũng bỏ đi không một lí do chỉ để lại cho ông một đứa con
vừa ra đời, cũng là Hải bây giờ.
Sợ thằng bé thiếu hơi ấm mẹ ông sẵn sàng tìm một người vợ khác, bà ấy là
mẹ của Hương, lúc nhỏ cùng nhau sống dưới một mái nhà, lớn lên Hải lại
nói muốn ở căn nhà cũ trước đây mẹ mình từng sống, ông liền không phản
đối.
Cho tới
khi, bản thân ông không nghĩ rằng con gái lại biết chuyện của mẹ mình.
Vừa nghe tin vợ phải nhập viện, từ chuyến công tác nước ngoài ông liền
lập tức bay về nước. Ngay lúc mà vừa xuống sân bay, bắt xe đến bệnh viện thì lại gặp tai nạn đoạn cua ở đường cao tốc, may mắn có thanh rào chắn nếu không ông cũng coi như mất mạng ở dưới vực của con đường cong ấy.
Xe cấp cứu được gọi, vừa trong lúc đang di chuyển vào phòng cấp cứu, cuộc gọi từ con gái gọi tới, ông liền nghe máy.
Trong điện thoại, Hương đang khóc nức nở gọi ông:
"Bố ơi, bố mau...mau tới bệnh viện đi, mẹ...mẹ nằm trong bệnh viện bị đau..."
Giọng ông khàn khàn, tuy mặt mũi toàn thân vấy máu đỏ nhưng không buông điện thoại:
"Con gái ngoan, ta bận lắm, không...thể về được...con ở cạnh mẹ..."
Cánh tay hạ xuống, đôi mắt nhắm lại, khóe mi ươn ướt, chiếc điện thoại còn đó chứ kịp tắt.
Hương chờ đợi ông, còn ông...chờ đợi nhanh được tỉnh lại.
Chẳng ai biết điều đó.
Chỉ có Hải, được ông dặn dò phải để ý cô, bên cạnh mẹ và em, cũng chỉ có
cậu ấy mới biết rốt cuộc hôm đó xảy ra những chuyện gì.
Bao năm qua, ông không quên, cũng chưa từng quên, nhưng ai mà ngờ đứa con
gái này lại hận ông như thế, làm thế nào cũng không vừa lòng, không tha
thứ, không để tâm, không nhận là người nhà, lúc nào cũng đến tận khuya
mới về.
Hương
không nghe, cô không muốn nghe, cho rằng ông ấy đang nói dối, không muốn chấp nhận việc này lập tức bỏ lên phòng khóa cửa tự nhốt mình trong
đó.
Ông ấy cũng hiểu tính tình con xưa nay luôn vậy, rồi nói chuyện với Hải:
"Hai đứa...nên chuyển trường thôi, còn ở đây lại gây chuyện!!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT