Sự việc còn chưa dừng lại ở đó, trong vòng mấy ngày, vô số đơn khởi kiện của luật sư được gửi đi, những người lan truyền tin đồn không một ai may mắn thoát khỏi.
Lan truyền tin đồn thất thiệt trên Internet tiếp cận 5000 người hoặc chia sẻ 500 lần trở lên là đã có thể cấu thành tội.
Người Trung Quốc từ xưa đến nay có chút tư tưởng phong kiến, một khi liên quan đến quốc gia và pháp luật, họ sẽ cảm thấy sự tình rất nghiêm trọng.
Chuyện lần này chính là ví dụ.
[Nhìn thấu truyền thông] nôn nóng như kiến bò trên chảo lửa, cố nén dò hỏi, "Khi nào sự tình mới có thể ổn định đây? Không phải trước đó các anh đã bảo đảm là sẽ không phát sinh chuyện gì sao?"
Đầu dây bên kia là giọng nói ôn hòa lễ độ, tỏ vẻ không hiểu hắn đang nói gì. "Sự tình gì? Phát sinh sự tình gì sao? Đừng gấp gáp, là chuyện nhỏ thôi..."
Nghe ra ý tứ trong lời nói của người nọ, [Nhìn thấu truyền thông] chỉ cảm thấy sợi dây căng cứng trong đầu đứt làm đôi, rống giận, "Không có chuyện gì?! Tài khoản Weibo của tôi đã bị đóng băng! Bị đóng băng có nghĩa là gì các người có hiểu không?!......"
Đối với người khác, tài khoản Weibo bị đóng băng có lẽ chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng đối với những người dựa vào Weibo để kiếm sống như hắn, đó là tất cả của bọn họ, công việc của bọn họ, nguồn sống của bọn họ, tất cả đều dựa vào Weibo.
"Đó là chuyện của anh, không phải sao?" Chuyện của anh, ba chữ này rõ ràng tăng thêm âm lượng.
Giọng nói đầu dây bên kia vẫn ôn hòa lịch sự như cũ, nhưng lại ẩn chứa không kiên nhẫn, tuy hắn chỉ là một trợ lý nhỏ, cũng không tới phiên anh ta quát mắng hắn, điện thoại cạch một tiếng ngắt kết nối.
"Alo? Alo?!!"
Di động rầm một tiếng đập lên tường, lại rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy.
Người đàn ông ngã ngồi xuống sô pha, hai tay ôm đầu, cả người co rúm lại trong bóng tối.
Hết rồi, tất cả đều mất hết rồi.
Khổ tâm lăn lộn nhiều năm như vậy, danh dự, fans, địa vị, tất cả đều bị huỷ hoại rồi.
Trợ lý cúp điện thoại xong, nhấc máy gọi một cuộc điện thoại khác, cẩn trọng nói.
"Tam thiếu, chuyện ngài phân phó đã làm xong rồi ạ."
"Ừ, biết rồi." Người đàn ông ngậm miếng trái cây mà bạn gái dùng miệng đưa tới, cười hì hì ăn xong, còn thuận tay xoa ngực cô ta một phen.
"Tam thiếu ~ anh hư hỏng~" cô gái sóng mắt đưa tình, hờn dỗi, bộ ngực đầy đặn bất động thanh sắc cọ xát lên ngực người đàn ông.
"Có cần xử lý hậu sự không ạ?"
"Ngoan." Cạnh hồ bơi, người đàn ông được gọi là Tam thiếu nhẹ nhàng kéo áo tắm ba mảnh của cô gái xuống, cầm lấy mấy quả nho, di chuyển ngón tay nhét chúng vào, "Hư chỗ nào hả?" Nói rồi lại không chút để ý tiếp tục nhét thêm mấy quả.
"Xử lý cái gì?" Người đàn ông nhìn dáng vẻ của cô gái, lông mày nhếch lên, bọn họ vốn dĩ đã bất hòa với Hứa gia, tiểu bối hai nhà đánh tới đánh lui ai cũng tự hiểu, không cần phải che giấu.
Hắn biết chuyện lần này không thể nào tổn hại đến Hứa Lãm Nguyệt, nhưng mấy ngày nữa Hứa gia có chuyện vui, có thể cho bọn họ thêm chút bận rộn hắn liền vui vẻ. Nhưng không nghĩ tới lần này chính phủ sẽ ra tay, hắn còn tưởng bọn họ sẽ mua thuỷ quân chiến đấu vài ngày cơ...Haiz, qua chuyện này có thể thấy Hứa gia rất nuông chiều Hứa Lãm Nguyệt.
Hai nhà đã ngầm thừa nhận vấn đề của tiểu bối thì trưởng bối sẽ không nhúng tay vào, vừa mới vào nhiệm kỳ mới, đang là thời điểm mấu chốt, lúc này không thể để xảy ra một chút vấn đề nào, hắn không tin anh em Hứa gia còn có tinh lực dám ra tay trong chuyện này.
Như vậy chỉ còn lại Hứa Lãm Nguyệt, một cô gái thì có thể làm gì được hắn?
Tiếng thở gấp của cô gái và tiếng cười đùa của người đàn ông xuyên qua di động truyền tới, trợ lý mắt điếc tai ngơ, chờ bên kia cúp điện thoại.
Chỉ là, hắn đã quên, Lãm Nguyệt còn có một vị hôn phu, hơn nữa còn là một vị hôn phu ẩn hình trung khuyển.
Hắn cũng không biết, chuyện lần này người Hứa gia căn bản không chú ý tới, người ra tay chính là vị hôn phu mà hắn chưa từng để trong lòng kia.
Lại càng không hiểu, trong mắt những người đang yêu, một vết thương nhỏ trên người đối phương cũng là thương tổn vô cùng lớn, đối phương chỉ cần đau một chút đã có thể khiến bản thân đau lòng không chịu nổi.
Chẳng mấy chốc, khi phải liên tiếp chịu thiệt hại, hắn mới nhận ra sai lầm.
.........
Sự tình vô cùng huyên náo, cư dân mạng nơm nớp lo sợ, mãi cho đến thật lâu sau khi hai người đính hôn, sự lo lắng của mọi người mới dịu xuống.
Nhưng, không thể đụng đến thậm chí không thể bàn tán về Lạc Tinh, chân lý này vẫn khắc sâu trong lòng bọn họ.
Vì thế, lúc Lãm Nguyệt quay lại Weibo, liền phát hiện lúc lướt bảng tin, ba từ "Không thể nói" xuất hiện rất nhiều lần.
Mấy ngày không lên Weibo, cô đã không theo kịp thời đại rồi sao? "Không thể nói" là cái gì?
Cho đến khi cô nhìn thấy một câu:《 một ly cà phê 》của "Không thể nói"
Chuyện gì đây, tên cô đã đổi thành "Không thể nói" từ bao giờ vậy?
.........
Mấy ngày nay Lãm Nguyệt rất bận, trong lúc cô không biết, sự tình đã đâu vào đấy rồi.
Lúc Hứa Đại ca nhận được tin, chuyện cũng đã được giải quyết.
Anh nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha, chăm chú gọt táo cho em gái nhà mình, hoàn toàn không nhìn ra đó là người đàn ông thủ đoạn sắc bén, ánh mắt xẹt qua tia tán thưởng.
Người nhà họ Hứa ăn ý không ai nhắc tới chuyện này, chuyện gì thì cũng để đính hôn xong rồi nói.
Thời gian trôi qua rất nhanh, hôm nay đã là ngày đính hôn của hai người.
Khu nhà Hứa gia không phải ai cũng có thể vào, tiệc đính hôn đương nhiên không thể tổ chức ở đây, thay vào đó là ở một biệt thự nghỉ dưỡng thuộc sở hữu của Hứa Tam, hai ngày trước lực lượng bảo an đã bắt đầu tuần tra nơi này.
Hôm nay thậm chí còn điều động cả lực lượng vũ trang.
Dù sao, tham gia tiệc đính hôn của Hứa gia và Trần gia cũng đều là người có cấp bậc địa vị, thả mấy lão tướng quân ra ngoài trước hết phải bảo đảm an toàn tuyệt đối, lực lượng an ninh không mạnh không được.
Người hai nhà Trần gia và Hứa gia trên mặt đều treo ý cười, người nào nhìn cũng biết hai nhà bọn họ có bao nhiêu vừa lòng với mối hôn sự này.
Hứa gia gia đang lớn tiếng khoe khoang với mấy lão gia tử bên cạnh, nói mình sẽ nhanh chóng có cháu trai cháu gái, Trần gia gia cũng khó được gật đầu tán đồng.
Lão gia tử tinh thần phấn chấn chống gậy đi lên sân khấu, "Hoan nghênh các vị tới tham gia tiệc đính hôn của hai đứa nhỏ,......"
"Tiểu tử Dục Sâm, qua ngày hôm nay, Nguyệt Nguyệt giao cho cậu." Ở Hứa gia, đính hôn cũng không khác nào kết hôn.
Nhìn qua cháu gái, tay nắm gậy của Hứa gia gia run rẩy, sau đó lập tức nghiêm mặt, ánh mắt sắc bén rạng rỡ, là khí thế rèn giũa ra từ chiến trường sinh tử núi thây biển máu, "Đối xử tốt với con bé."
Mấy năm nay, kỳ thật những nhà cách mạng thế hệ trước đã lui về phía sau hưởng thú vui của người già, thế hệ sau cũng bắt đầu dần quên đi những gian nan của thế hệ trước, tự cao tự đại lên.
Đến lúc để lộ khí thế, những người ngồi ở vị trí đầu đều không khỏi có chút thở không nổi, bọn họ mới nhớ tới, thế hệ trước là đi ra từ trong biển máu.
Nghi thức đính hôn đương nhiên không rườm rà bằng kết hôn, nhưng dù sao cũng không thoải mái được. Xong xuôi các loại thủ tục, cho dù sức khỏe Lãm Nguyệt trước giờ không tồi cô cũng có chút mệt mỏi.
Sau đó còn phải đi kính rượu.
Trần Dục Sâm vòng tay sau lưng ôm lấy eo cô, để cô dựa vào người mình, mang cô đi.
"Lãm Nguyệt em thật sự không phúc hậu, chuyện đính hôn đến bây giờ mới nói cho bọn anh."
"Nguyệt tỷ sao chị lại đính hôn chứ......"
Ngồi bàn này là mấy người Tôn Nhị Quý Tam, thêm một Tôn đệ, lúc này đang nóng lòng muốn mời rượu, Quý Tam cũng khó có được lớn mật, nâng ly mời rượu Lãm Nguyệt.
Hắn biết tính tình Trần Dục Sâm, cũng càng biết tình cảm của anh ấy đối với Lãm Nguyệt, ly rượu này anh ấy nhất định sẽ thay Lãm Nguyệt uống.
Sự thật đúng như hắn mong muốn.
Chẳng qua hắn đã quên, Lãm Nguyệt là người bênh vực người mình.
Trần Dục Sâm không muốn cô uống rượu, đây là anh quan tâm cô chiều chuộng cô, cô nghe anh nên cô không uống, nhưng không có nghĩa là cô không thể oán hận Quý Tam.
Lãm Nguyệt nhìn Trần Dục Sâm bình tĩnh uống xong ly rượu, sau đó liền mỉm cười nói với người phục vụ bên cạnh, "Vị thiếu gia này thích uống rượu, giúp anh ấy lấy một cái chậu lại đây."
Nhìn nhân viên phục vụ thật sự mang lại đây một cái chậu, Quý Tam:.........
.........
Mọi người ban đầu rất kinh ngạc, nghĩ hai nhà liên hôn nên hai người căn bản không có tình cảm, sau bữa tiệc hôm nay liền che bụng không nói lời nào.
Biểu hiện này là con mẹ nó không có cảm tình?
Anh chú ý tới cô mọi lúc mọi nơi, cho dù chỉ là một chút việc nhỏ, Lãm Nguyệt mệt mỏi, không cần phải nói, Trần Dục Sâm sẽ làm cô không phí sức dựa vào mình mà đi, hận không thể người trực tiếp ôm cô giấu cô đi.
Lãm Nguyệt không dính một giọt rượu nào, tất cả rượu mời anh đều uống phần của cả hai, cái ly cô cầm anh đã đổi thành nước ấm.
Loại để ý từng li tứng tí, quan tâm mọi lúc mọi chỗ như vậy, không thể nào là giả vờ.
Anh yêu cô, điều đó không thể nghi ngờ.
_______
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT