Ngoài phòng gió lạnh thổi lá cây lung lay, trong phòng ấm như mùa xuân.
Khương Nhuế hỏi ra những lời này, dường như hoa cỏ trong phòng an tĩnh trong chớp mắt.
Hoắc Trường Diệu nhìn qua có chút kinh ngạc, sau đó bấm tay nhẹ nhàng ở trên má cô nhéo một cái, "Nói lời hồ đồ gì vậy, đại ca đối xử tốt với em, còn ham báo đáp sao?"
Khương Nhuế không giống thường ngày bực đến dậm chân, nghiêng đầu ôm gối cọ cọ nơi hắn vừa véo, mới hỏi: "Nói không cần báo đáp, sao lại đối xử tốt với em như vậy?"
Hoắc Trường Diệu mày hơi nhíu lại, vốn dĩ biểu tình mang theo vài phần tùy ý, cũng trịnh trọng lên, hắn uốn gối chân sau ngồi xổm trước mặt Khương Nhuế, tầm mắt cùng cô nhìn thẳng, nghiêm mặt nói: "Tiểu Thất, sao em lại có ý nghĩ như vậy?"
"Chẳng lẽ sự thật không phải vậy sao?" Khương Nhuế nghiêng đầu.
Hoắc Trường Diệu nhịn không được sờ soạng đầu cô một phen, mới nói: "Người khác thế nào anh không biết rõ lắm, nhưng đại ca đối tốt với em, cũng không muốn em báo đáp, hoặc là nói, anh đã được báo đáp rồi."
"Nhưng em không cho anh cái gì mà." Khương Nhuế nói.
Hoắc Trường Diệu nhẹ nhàng cong cong khóe miệng, tuổi hắn kỳ thật không tính là lớn, chỉ là ngũ quan lạnh lùng, ngày thường trên mặt lại không hay có biểu tình gì, thoạt nhìn phá lệ giống như trưởng bối nghiêm túc, thế nhưng, khi hắn cong môi, mỉm cười ấm áp, cảm giác giống như ánh mặt trời phô vẩy lên người.
Khương Nhuế thích ánh mặt trời, tầm mắt không tự giác giằng co ở trên mặt hắn.
Hắn nói: "Em có thể nghĩ như vậy, nguyện vọng của anh là hy vọng em vui vẻ, mà những việc anh làm, để em thật sự vui vẻ, đã đạt tới mục đích anh muón, đây là báo đáp."
Khương Nhuế lập tức phản bác: "Nguyện vọng của anh đối với anh không hề có chỗ tốt."
"Ai nói?" Hoắc Trường Diệu nói: "Nhìn thấy em vui vẻ, anh liền vui vẻ. Cho nên em xem, anh làm những việc này, mục đích cuối cùng kỳ thật là để anh vui vẻ, căn bản em không cần phải nghĩ nên báo đáp cái gì."
Cách hắn nói căn bản là là luận điệu vớ vẩn, cũng có rất nhiều lỗ hổng, Khương Nhuế có thể phản bác lần nữa, ví như vì cái gì cô vui vẻ, thì hắn sẽ vui vẻ, lại ví như, muốn làm chính hắn vui vẻ, có rất nhiều biện pháp, vì cái gì lại phải vòng nhiều đường như vậy, lựa chọn con đường phức tạp nhất làm gì?
Nhưng cô cũng không hỏi như vậy, chỉ là trầm mặc một lát mới nói: "Vậy nếu một ngày nào đó, nguyện vọng của anh thay đổi thì sao?"
Hiện tại hắn hy vọng cô vui vẻ, cho nên cô vui vẻ chính là báo đáp, nếu về sau có một ngày, hắn không cần cô vui vẻ nữa, khi đó, hắn sẽ cần loại báo đáp khác, hay là dứt khoát không đối xử tốt với cô nữa?
Hoắc Trường Diệu trầm ngâm một tiếng, nói: "Đại ca cũng không dám bảo đảm với em có thể có một ngày nào đó hay không, nhưng có thể khẳng định chính là, nếu có, vậy chắc chắn cũng là thật lâu thật lâu về sau, có lẽ lúc ấy anh già cả hồ đồ, hồ đồ đến mức quên mất mình là ai, đã quên tiểu Thất là ai, nếu không, sao lại không hy vọng tiểu Thất vui vẻ chứ?"
Hắn tự mình trêu chọc nói, biểu tình trên mặt lại rất đứng đắn, Khương Nhuế nghe được cười một chút.
"Nghe thấy đại ca già cả hồ đồ, thì vui vẻ như vậy?" Hoắc Trường Diệu nhéo mũi cô.
Khương Nhuế không trả lời, né tránh tay hắn, đặt gối ôm dưới đầu, nói câu không liên quan, "Em muốn ở đây ngủ một lát."
Lời nói xoay chuyển nhanh như gió bay, Hoắc Trường Diệu cũng không hề cảm thấy đột ngột, gật gật đầu, từ trên giàn trồng hoa bên cạnh cầm cái mũ bện hoa cỏ bện: "Để cái này đặt trên mặt, đừng phơi bị thương, nếu đói bụng thì rung chuông, cơm trưa sẽ có người đi lên gọi em, hôm nay đại ca có một số việc, sáng mai chúng ta cùng nhau ngắm mặt trời mọc, thế nào?"
Khương Nhuế gật đầu, ôm ôm gối thoải mái dễ chịu đắp thảm nhung, đặt mũ hoa trên mặt, hướng hắn vẫy vẫy tay, "Tạm biệt đại ca."
Hoắc Trường Diệu chỉnh lại mũ hoa với thảm lông cho cô mới rời đi.
Biết được phòng ấm đã làm xong, vào ban đêm, Hoắc Trường Lâm kéo Hứa Hán Sinh đến đây cọ cơm, thuận tiện tham quan nhà ấm trồng hoa.
Anh một bên nhìn, một bên lắc đầu níu lưỡi, "Thật không nhìn ra, trong đầu đại ca chúng ta, cũng có cái gọi là thần kinh lãng mạn."
"Khá tốt, tiểu Thất chắc là rất thích." Hứa Hán Sinh xem xét bốn phía, gật đầu nói.
"Ai không thích? Nếu có người dùng nhiều tiền như vậy đập anh, anh cũng thích."
Hứa Hán Sinh bước dài sang bên một bước, cách xa anh.
Hoắc Trường Lâm hiếm lạ: "Làm gì chú đâu?"
"Trên người anh có mùi."
"Mùi gì? Trước khi ra cửa anh vừa mới tắm xong." Hoắc Trường Lâm ở trên người mình trái nghe phải ngửi, còn giơ nách lên ngửi ngửi.
"Mùi tiền." Hứa Hán Sinh cười nói.
Hoắc Trường Lâm lúc này mới phản ứng lại, "Được đấy lão lục, có tiền đồ, dám cười nhạo nhị ca cậu! Tới tới tới, ở đây nhị ca có nắm tay tổ truyền thưởng cậu hai cái."
Cười nói xuống dưới lầu, vừa lúc Hoắc Trường Diệu về đến nhà, bốn người cùng nhau ăn cơm chiều.
Khi rời khỏi biệt thự Hoắc gia, Hoắc Trường Lâm vẫn luôn lẩm bẩm: "Về sau không nên tới nữa, tới nữa chắc mù mắt luôn. Lão lục cậu có phát hiện ra không, mấy ngày không thấy, đại ca với tiểu Thất còn buồn nôn hơn trước."
Hứa Hán Sinh nghi hoặc: "Có sao?"
"Xem ra người mù mắt thật ra là cậu." Hoắc Trường Lâm xem thường liếc cậu, "Cậu học quan sát thhif sẽ biết thôi, khứu giác nhạy bén hơn. Mấy hôm trước, đại ca chỉ giúp tiểu Thất lột tôm, hôm nay đến canh cũng giúp em ấy thổi nguội, tiểu Thất nhìn đồ ăn nào lâu chút, lập tức gắp đến trước mặt em ấy, hồn nhiên quên cảnh giới của mình, rõ ràng không đặt hai người chúng ta ở trong mắt."
Hứa Hán Sinh lại nói: "Đại ca thích tiểu Thất, làm như vậy rất bình thường."
"Anh biết là bình thường, nhưng cậu nhìn xem, hai người bọn họ không coi ai ra gì, anh nhìn thôi cũng ngượng ngùng." Người da mặt dày nói như thế.
"Vậy nhị ca ít nhìn chút đi, cẩn thận mắt mù." Hứa Hán Sinh cười nói.
"Hắc —— lão lục, hôm nay cậu thật sự rất thiếu đánh đấy!"
Đã hứa hẹn cùng nhau ngắm mặt trời mọc, ngày hôm sau rạng sáng 4-5 giờ, Hoắc Trường Diệu đã thức dậy, ăn mặc chỉnh tề, Khương Nhuế vẫn còn mặc áo ngủ.
Thấy cô cứ như vậy ra cửa, Hoắc Trường Diệu lại trở về phòng cầm thêm áo khoác của mình bọc lên người cô, khi hắn mặc cái áo này, vạt áo chỉ đến cẳng chân, trùm ở trên người Khương Nhuế, cả người vừa lúc bọc kín mít từ đầu đến chân, chỉ lộ ra mỗi cái đầu.
"Bí đao nhà ai chạy ra đây?" Hoắc Trường Diệu nghiêm trang nói.
Khương Nhuế trừng hắn liếc mắt một cái, nghiêng nghiêng đầu quay đi. Bởi vì vạt áo quá dài, đi lung la lung lay, từ phía sau nhìn lại, càng giống quả bí đao.
Hoắc Trường Diệu khóe miệng lộ ra chút ý cười, thấy cô chuẩn bị lên lầu, sợ dẫm vào vạt áo bị ngã, liền bước nhanh tiến tới, ở bên cạnh che chở.
Bây giờ vẫn còn sớm, hai người ngồi ở phòng kính dựa trước cửa sổ sát đất phía đông, hướng mắt nhìn ra xa, dãy núi như mực, vô thanh vô tức che dấu trong sáng sớm, bầu trời màu xanh biển, mang theo một chút tím, vô số sao trời lên đỉnh đầu lập loè.
Qua một buổi tối, nhiệt lượng ban ngày phòng ấm tích tụ căn bản đã thoát ra hết, băng sương màu trắng đọng lại trên tấm kính.
"Lạnh không?" Hoắc Trường Diệu hỏi.
Khương Nhuế lắc đầu, "Đại ca có lạnh không?"
"Không lạnh." Hoắc Trường Diệu chạm vào mu bàn tay cô một chút, để cô cảm thụ độ ấm ở bàn tay mình.
Hai người nhàn thoại câu có câu không, sắc trời lặng yên không một tiếng động biến hóa, từ màu tím lam thâm biến thành màu xanh biển, lại biến thành màu lam, rồi lại hóa thành màu lam thâm thúy, giống như biển rộng mênh mông vô bờ, dần dần, như là từ giữa hải dương rồi tới gần bờ biển, màu sắc trước mắt lại nhạt dần.
Lại qua trong chốc lát, bầu trời xuất hiện ánh kim sắc trắng sáng, hai người đều không nói chuyện nữa, nhìn chăm chú vào phương xa.
Mặt trời ở trên đỉnh núi dần ló đầu, ánh hồng kim quang hỗn loạn ấm áp chiếu lên trên người. Khương Nhuế hơi hơi nheo lại mắt, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay, chặn ánh sáng.
Hoắc Trường Diệu nói: "Đừng luôn nhìn chăm chăm như vậy, cẩn thận chói mắt."
"Đã biết, chúng ta xuống lầu ăn sáng đi, em đói bụng rồi."
"Giờ vẫn còn sớm, lão Trương chắc còn chưa rời giường, để anh ra ngoài mua." Hoắc Trường Diệu đứng lên.
Khương Nhuế giữ chặt hắn, "Trong phòng bếp chắc vẫn còn đồ ăn, chúng ta đi tìm một chút, hâm nóng một chút là được rồi."
Hoắc Trường Diệu hơi hơi nhíu mày: "Của hôm qua rồi, không còn mới nữa."
"Ai nha không có việc gì, thời tiết lạnh như vậy, chỉ để một buổi tối cũng sẽ không hư, đại ca nhanh lại đây." Khương Nhuế thật sự đói bụng, không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn, chạy chậm xuống dưới lầu.
Hoắc Trường Diệu đành phải đuổi kịp, "Chậm chút, cẩn thận té ngã."
Khương Nhuế thuần thục lục tung trong phòng bếp, tuy rằng đã lâu không nấu ăn, nhưng tay nghề ở thế giới thứ nhất vẫn còn, huống chi chỉ đơn giản là hâm lại thôi.
Cô tìm được mấy cái bánh bao thịt, đồ ăn được bọc trong túi, có cả bánh bao đậu nữa, đổ nước vào nồi để lên hấp, lại để bát canh hôm qua vẫn còn ở dưới, sợ không đủ vị, còn rửa sạch cải thìa ném vào trong nồi.
Tay chân cô lanh lẹ, Hoắc Trường Diệu ở bên cạnh muốn hỗ trợ, bước tới bước lui lại không có chỗ có thể giúp đỡ.
Khương Nhuế đẩy hắn sang một bên, xốc nắp nồi lên, ở trong nồi gắp một cái bánh bao ném qua, "Đại ca tiếp này!"
Hoắc Trường Diệu theo bản năng duỗi tay đi tiếp, nồi bánh bao mới ra vừa mềm vừa nóng, hắn chỉ có thể chuyển qua chuyển lại giữa hai tay, hai vai hơi hơi nhún nhảy, hiếm khi chật vật thế này, cố tình hắn còn mặc một thân quân trang thẳng đứng, càng thêm đối lập tương phản, Khương Nhuế cười đến mức che bụng.
Hoắc Trường Diệu bất đắc dĩ lắc đầu, chờ cho bớt nóng, đưa bánh bao tới bên miệng cô.
Khương Nhuế a ô cắn xuống một miếng, da bánh bao bọc hơi mỏng lộ ra nhân thịt ở bên trong, chỉ cắn một miếng đã làm lòng người thỏa mãn.
"Không tồi, đại ca ăn đi." Cô lại đẩy tay hắn về.
Hoắc Trường Diệu nhìn dấu răng trên bánh bao, muốn cho cô tiếp tục ăn, nhưng cô đã dùng đũa gắp lên một cái bánh bao khác, cái miệng nhỏ cắn một miếng nhỏ, vừa thổi vừa ăn.
Hắn lại nhìn chằm chằm bánh bao trong chốc lát, sau đó mở rộng miệng, cẩn thận ăn miếng còn lại, ăn bánh bao đến mức chỉ còn lại dấu răng, hắn nhét hết vào miệng, toàn bộ nuốt vào.
Lão Trương là đầu bếp ở biệt thự Hoắc gia, ngáp một cái, như thường ngày đến chuẩn bị làm cơm sáng, mới vừa bước vào phòng khách, lại nghe thấy động tĩnh trong phòng bếp, phản ứng đầu tiên của ông chính là nghĩ có trộm, lập tức trốn ra sau bình hoa, cẩn thận ló đầu ra. Bởi vì ánh sáng không đủ sáng, ông chỉ thấy trong phòng bếp, quả thực có hai thân ảnh lén lút.
Trộm thời nay thật to gan lớn mật, trộm đồ thế mà dám trộm ở biệt thự Hoắc gia!
Lão Trương chửi thầm, hai bên hơi đối lập nhân số, tự cảm giác đánh không lại, lại vô thanh vô tức chuồn ra ngoài tìm người.
Vì thế, chờ mọi người trong biệt thự Hoắc gia cầm theo đèn đuốc, mênh mông cuồn cuộn dũng mãnh vào trong phòng, hô to một tiếng tiểu tặc lớn mật, liền thấy đại soái với thái thái nhà bọn họ, mỗi người ngậm một cái bánh bao, đồng thời quay đầu lại.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
30/07/2019 – Hoàn thành.
Lời editor: Trung thu tui không được về nhà ༼ಢ_ಢ༽ /Ôm bồn cầu khóc lả/
Mấy nay đi làm thêm... đa phần là đứng ಥ_ಥ Cái eo già của tôi...
Tự nhiên nhớ tới, các mẹ tuổi trung niên rồi mà còn chưa than gì, mình đang tuổi thanh niên đầy sức sống tuổi trẻ mà xương cốt như lão bà 80... ư ư (ಥ﹏ಥ)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT