*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Bắc Chỉ.

Sau khi Hoắc Trường Diệu nằm lên giường, Khương Nhuế thu dọn chăn trên sô pha, lại vòng đến bên sườn giường, làm đệm gối đầu trên giường nhăn một ít, để nhìn ra là có người ngủ qua.

Hừng đông không bao lâu, Vương thị tới xem Hoắc Trường Diệu, tầm mắt đánh giá vị trí đệm gối trên giường, không nhìn ra dị thường gì, mới an tâm.

Khóe mắt thấy Khương Nhuế từ trong phòng đi ra, liền đè thấp tiếng nói với Hoắc Trường Diệu: "Bây giờ thân thể con chưa khỏe hẳn, ban đêm an an phận phận ngủ thôi, có cái ý nghĩ gì, chờ khỏe lại hẵng nói."

Hoắc Trường Diệu đang uống nước, lúc đầu không hiểu rõ ý bà lắm, chờ phản ứng lại, nước trong miệng lập tức sặc vào khí quản.

Vương thị vội vỗ lưng cho hắn, "Lớn như vậy rồi, uống nước thôi mà cũng bị sặc."

"Mẹ, mẹ đừng nói loạn." Hoắc Trường Diệu hoãn lại, bất đắc dĩ nói.

"Nói loạn cái gì hả? Hai đứa cũng đã kết hôn, còn ngủ trên một cái giường, chuyện ở bên nhau không sớm thì muộn còn gì nữa." Đối với Vương thị, tuy rằng việc hôn nhân này hai đương sự đều không tình nguyện, nhưng ván đã đóng thuyền, là vợ chồng chân chính. Chuyện vợ chồng mà thôi, có cái gì hiếm lạ cơ chứ?

Bà lại nhìn Hoắc Trường Diệu nói: "Trường Diệu, con đừng thấy mẹ tuổi lớn thì dễ lừa gạt, trong miệng đáp ứng mẹ một dạng, trong lòng lại nghĩ ra cái dạng khác. Hôm nay mẹ nói thẳng luôn cho con biết, nếu con muốn cùng tiểu Thất tách ra, có thể, chờ lão thái bà ta chết hẵng nói, miễn cho ta người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!"

Tối hôm qua Hoắc Trường Diệu chuẩn bị hôm nay lại khuyên nhủ bà, lời còn chưa xuất khẩu, đã bị những lời này đổ trở về, ấn đường nhăn thành một đường nếp gấp, xem ra mẹ hắn lúc này, là thực sự quyết tâm.

Khương Nhuế ở trong hoa viên dưới lầu đi lại, xa xa thấy Hứa Hán Sinh từ cổng lớn tiến vào, vội vẫy tay với anh.

"Tiểu Thất, sao em ở chỗ này?"

Khương Nhuế nhìn thoáng qua trong phòng, lôi kéo anh lén lút trốn ra sau bụi hoa, "Lục ca, anh giúp em mua một cái giường xếp đi, đừng để mẹ biết."

"Được." Hứa Hán Sinh gật gật đầu, mới hiếu kỳ nói: "Muốn giường xếp làm gì thế, chuẩn bị đóng quân dã ngoại sao? Có muốn mua lều trại luôn không?"

"Không phải, mẹ một hai bắt em với đại ca ngủ trong một phòng, tối hôm qua đại ca chỉ có thể ngủ ở sô pha, em thấy eo anh ấy hôm nay cứng ngăng ngắc." Khương Nhuế buồn rầu nói.

Hứa Hán Sinh khẽ nhíu mày, chần chờ một chút, vẫn hỏi: "Tiểu Thất, chuyện em với đại ca, em có suy nghĩ gì? Nói ra cho lục ca nghe một chút, nếu không anh không yên tâm lắm."

Bây giờ Khương Nhuế đã không còn sầu lo gì nữa, nói: "Hôm qua đại ca nói với em, chờ mẹ nhả ra, thì quyền quyết định giải trừ hôn nhân là do em, nếu về sau em thích ai đó, anh ấy cũng sẽ giúp em nói rõ ràng, cho nên bây giờ chỉ cần chờ là được rồi."

Hứa Hán Sinh nghe xong, thầm nghĩ khó trách, ngày hôm qua thấy vẻ mặt cô ưu sầu, hôm nay liền nhẹ nhàng sinh động không ít. Nhưng anh luôn ẩn ẩn cảm thấy, chuyện này lão thái thái không dễ dàng nhượng bộ như vậy.

Chỉ là, sợ lại làm Thất muội lo lắng, anh vẫn không nói lời này ra.

"Em với nhị ca... Muốn cho đại ca biết hay không?" ANh lại nghĩ tới chuyện khác.

"Cái gì vậy!" Khương Nhuế lập tức nhảy lên như con thỏ bị dẫm phải đuôi con thỏ, trên mặt hồng hồng, "Lục ca anh thật đáng ghét, loại chuyện này sao có thể nói loạn ở đây!"

Phan Tố Tố đối với Hoắc Trường Lâm chỉ là ngầm trộm thích, ngoại trừ Hứa Hán Sinh, ai cũng không biết.

Vốn ý của Hứa Hán Sinh là muốn cho trong lòng Hoắc Trường Diệu có cái dự tính, không nghĩ tới sẽ khiến cho Thất muội phản ứng lớn như vậy, loại tâm tư của mấy cô gái nhỏ, anh không thể nhìn thấu, thấy cô bĩu môi giận dữ, đành vội vàng cười nhận lỗi.

Khương Nhuế đỏ mặt trừng anh liếc mắt một cái, "Nếu để người khác biết chuyện này, em liền không để ý tới anh."

"Được được, lục ca nhất định đảm bảo bí mật." Hứa Hán Sinh cười nói.

Khương Nhuế lúc này mới xua xua tay để anh rời đi.

Khi Hứa Hán Sinh lên lầu, Vương thị đã rời đi, "Đại ca, hôm nay thế nào rồi?"

"Khỏe hơn hôm qua chút rồi." Hoắc Trường Diệu ngồi ở mép giường, đang chuẩn bị đứng lên đi hai bước, Hứa Hán Sinh muốn dìu hắn, lại bị đẩy ra, "Không cần."

"Chuyện làm ra sao rồi?" Hoắc Trường Diệu ở trong phòng chậm rãi dạo bước, đột nhiên hỏi.

Hứa Hán Sinh nói: "Dựa theo phương pháp đại ca nói hôm qua, sáng nay đã tìm được một ít manh mối."

"Không cần cấp, từ từ thôi, quăng dài lưới mới có thể câu được cá lớn, tự em phải cẩn thận an toàn." Hoắc Trường Diệu nói.

Hứa Hán Sinh gật gật đầu, "Em sẽ chú ý."

Hai người nói chuyện công việc một lát, Hứa Hán Sinh nói: "Lúc nãy ở dưới lầu gặp được tiểu Thất, em ấy nói sáng nay eo đại ca cương cứng, bảo em hỗ trợ lặng lẽ đưa giường xếp đến."

Giữa mày Hoắc Trường Diệu hơi hơi buông lỏng, lại nhíu lại, "Tiểu Thất là đứa trẻ ngoan, là anh chậm trễ em ấy."

"Đại ca không cần tự trách quá mức, tiểu Thất hiểu rõ chuyện như thế nào." Hứa Hán Sinh khuyên nhủ.

Hoắc Trường Diệu lắc đầu, không nhiều lời, chỉ nói: "Em ấy ở chỗ anh cũng không được tự nhiên, lão lục, cậu nghĩ cách đả thông phòng anh với cách vách, lại che dấu giấu chút đừng để mẹ phát hiện."

Cách vách là gian phòng cho khách, vẫn luôn không bày trí.

"Được, đại ca chờ em hai ngày." Hứa Hán Sinh đồng ý.

Chạng vạng, Hoắc Trường Diệu đi lại dưới hoa viên, sức khỏe hắn còn chưa hoàn toàn khôi phục, đi được vài vòng, trên trán liền tiết ra tầng mồ hôi mỏng, lại kiên trì đi hai vòng nữa, mới đến mái che nắng ngồi xuống.

- -- Quảng Cáo---

🚫 The story only edit on wattpad @ColdAngles. Bắc Chỉ.

🚫Truyện edit chưa được sự cho phép của tác giả, yêu cầu không re-up mang đi nơi khác.

***

Cách đó không xa, trên đường nhỏ hoa viên truyền đến tiếng lục lạc leng keng leng keng, hỗn loạn một hai câu cười nói dễ nghe.

Thì ra là Khương Nhuế ở trong viện đạp xe đạp, thấy cháu gái Lý mụ ở một bên nhìn trông mong, liền đơn giản dạy bé đạp xe.

Hai người một người nơm nớp lo sợ đạp bàn đạp, một người ở phía sau đỡ lấy yên sau, đạp xiên xiên vẹo vẹo, cười đến ngã trái ngã phải.

Trong lúc đấy, Lý mụ đang tìm cháu gái nhỏ, thấy bé đang đạp xe của người ta, vội lại cười nói, dắt bé đi.

Khương Nhuế tự chơi hai vòng, cảm thấy nhàm chán, chuyển đầu khắp nơi, nhìn thấy Hoắc Trường Diệu ngồi ở mái che nắng, liền phất phất tay với hắn, "Đại ca, anh cũng tản bộ à!"

Hoắc Trường Diệu thoáng gật đầu, cho rằng cô sẽ qua đây, nhưng cô vẫy tay xong, liền đẩy xe đạp vào nhà.

Thời tiết oi bức, trên người dính nhớp, Khương Nhuế trở lại phòng mình tắm rửa.

Chiều nay cô nhận được thiệp mời của bạn bè Phan Tố Tố, mời cô ngày mai đi xem diễn. Khương Nhuế vốn dĩ không muốn đi, nhưng nghĩ lại, rạp hát dân quốc còn chưa dạo qua, hình dáng phong thái như nào cũng chưa biết, càng quan trọng là, tiệm trà, tiệm bách hoá cũng chưa mua mua mua, vì thế lại đồng ý.

Tắm rửa xong đi ra, Vương thị phái người tới mời cô đến phòng Hoắc Trường Diệu nghỉ ngơi.

Lúc trước khi Phan Tố Tố ngủ, theo thói quen chỉ mặc một cái váy hai dây làm bằng tơ tằm, Khương Nhuế cũng cảm thấy mặc cái đấy mát mẻ, nhưng này giờ lại ngủ ở chỗ Hoắc Trường Diệu, cô chỉ có thể tìm tay áo quần dài thay vào.

Hiện tại sắc trời còn rất sớm, sợ khó tống cổ thời gian, cô lại từ trên kệ sách cầm lấy quyển sách, mới đi theo người hầu ra ngoài.

Hoắc Trường Diệu đã trở lại trên lầu, hơn nữa đã tắm xong, lúc này ngồi ở trên sô pha, trong tay cũng cầm quyển sách.

Đại khái là một lần lạ hai lần quen, trải qua tối hôm qua, giờ hai người ngồi đối diện, tốt xấu cũng không khô cằn như trước.

"Đại ca." Khương Nhuế chào hỏi.

Hoắc Trường Diệu gật gật đầu, nhìn thấy quyển sách trên tay cô, thuận miệng hỏi: "Xem sách gì vậy?"

"Tiểu thuyết cổ tích, tùy tiện nhìn thôi." Khương Nhuế ngồi sang ghế sofa bên cạnh.

Tuy rằng cô không nói gì, nhưng lãnh địa của mình nhiều thêm một người, chỉ cần có một chút động tĩnh, liền khó có thể xem nhẹ. Hơn nữa, Hoắc Trường Diệu cứ cảm thấy chóp mũi có thể ngửi được thanh hương nhàn nhạt trên người cô, giống hương vị cô lưu lại trên giường sáng nay. Hắn biết kia chắc là mùi xà phòng, nhưng xà phòng dùng trên người cô, cùng dùng ở trên người mình, không biết vì sao, mùi hương lại giống nhau lắm.

Hắn tốn một ít thời gian mới dần dần thích ứng được tình huống trước mắt, xem nhẹ động tĩnh rất nhỏ, lại lần nữa chuyên chú với quyển sách trên tay.

Không biết qua bao lâu, Khương Nhuế ngáp một cái.

Hoắc Trường Diệu chú ý tới, liền nói: "Đi ngủ đi, ngày mai không cần dậy sớm như vậy."

Khương Nhuế xoa nhẹ dưới mắt, lau đi nước mắt, "Đại ca, hay là hôm nay em ngủ ở sô pha đi, em lớn lên lùn, ngủ trên sofa vừa đủ."

Hoắc Trường Diệu dùng cằm ý bảo ở tủ quần áo, "Lão lục vừa mới mang giường xếp tới."

"Thật sao?" Khương Nhuế mặt mày giơ giơ lên, chạy đến bên ngăn tủ, mở ra khe hở nho nhỏ nhìn thoáng qua. Quả nhiên nhìn thấy bên trong có cái túi quân sự màu xanh lục. Cô kéo giường xếp từ trong ngăn tủ ra, muốn mở ra.

"Để lát nữa anh làm cho." Hoắc Trường Diệu nói.

Khương Nhuế nóng lòng muốn thử: "Đại ca, để em ngủ ở giường xếp đi, em còn chưa ngủ qua đâu."

"Không phải chuyện tốt gì." Hoắc Trường Diệu đứng dậy, tiếp nhận đồ trong tay cô, gỡ vài cái thanh sắt, đè đè đệm giường, nói: "Giường này quá mềm, em ngủ không tốt, đến trên giường đi."

Khương Nhuế cũng duỗi tay ấn một chút, xác thật mềm, "Vậy đại ca ngủ được sao?"

"Anh quen rồi."

Khương Nhuế liền không nhiều lời, mang chăn ra cho hắn rồi lên giường ngủ.

Đêm nay, Hoắc Trường Diệu ngủ đến an ổn hơn trước một chút.

Khương Nhuế một giấc ngủ dậy. Trời còn có chút mênh mông mơ hồ, cô đang chuẩn bị dậy, đổi chỗ cho Hoắc Trường Diệu lên trên giường ngủ, bỗng nhiên cảm nhận được trên hành lang truyền đến tiếng bước chân không rõ, phân biệt một chút, lập tức xốc chăn lên nhảy dựng, lay tỉnh Hoắc Trường Diệu.

"Đại ca, hình như em nghe thấy tiếng bước chân của Lâm mụ, anh mau lên trên giường ngủ đi."

Ngủ một đêm, vạt áo áo ngủ của cô tản ra, chính mình sốt ruột lại không phát giác được, khi cúi người lay động mơ hồ có thể thấy được da thịt trắng nõn trước ngực.

Hoắc Trường Diệu mở mắt ra, vừa lúc đối mắt với chỗ kia, lập tức dời đi.

Khương Nhuế thấy hắn bất động, đè thấp tiếng vội vàng vội nói: "Đại ca mau đứng lên đi!"

Cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa: "Đại soái, thái thái, đã dậy chưa ạ?"

Khương Nhuế không lên tiếng, chờ khi gõ lần thứ hai, mới giả bộ như mới vừa tỉnh ngủ, "Dậy rồi, Lâm mụ chờ chút ạ!"

Hoắc Trường Diệu trầm mặc đứng dậy, nhanh chóng thu dọn giường, nhét vào trong ngăn tủ.

"Nhanh nằm lên giường đi." Khương Nhuế đẩy hắn lên trên giường, còn mình làm loạn giường đệm bên cạnh, quay đầu muốn đi mở cửa.

"Tiểu Thất." Hoắc Trường Diệu bỗng nhiên cô gọi lại.

"Sao ạ?" Khương Nhuế đã chạy tới cạnh cửa.

Hoắc Trường Diệu sắc mặt bình tĩnh, chỉ có ngữ khí mang theo cứng đờ khó phát hiện, "Chỉnh lại áo đi."

Nói xong hắn nằm vào trong chăn, nháy mắt cả người đã bị hơi thở nữ tử ấm áp vây quanh.

Hắn cứng còng thân thể, nghĩ thầm, phải để lão lục làm nhanh hơn.

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả: Ngươi sẽ hối hận, phàm nhân ngu xuẩn!

Đại soái:...

Lời editor: Nay để ý, thấy cuối thế giới 2 nhiều cmt hẳn, vì có lời ta nói là ngừng truyện, đào hố khác:vv

Cảm thấy... Chắc nên dọa drop vài lần để các nàng giữ ta lại chơi chơi cho nhiều cmt (¬‿¬) ahihi.

Đùa vầy thôi chứ con của ta đang đẻ dở chẳng lẽ lại để một nửa lòi ra ngoài như thế:v phải cố mà đẻ tiếp cho nó nhìn thấy nhân sinh chứ (~‾▿‾)~

Yêu thương (*^3^)/~♡



(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

06/07/2019 - Hoàn thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play