Tâm tình Lâu Văn Viễn chuyển biến tốt, tất cả mọi người ở Lâu gia đều có thể cảm nhận được, tuy rằng cảm xúc của hắn không tốt, cũng vẫn luôn khoan dung có lễ, nhưng hiện tại có thể nhìn ra được, cả người hắn từ trong ra ngoài đều lộ ra một loại phong thái nhẹ nhàng sung sướng.
Từ chỗ Lý tẩu biết được Khương Nhuế còn chưa xuống lầu, dưới chân hắn vừa chuyển, lại bước lên cầu thang.
Lý tẩu nhẹ giọng cảm khái, "Nhiều năm như vậy, rốt cuộc tiên sinh không phải một mình nữa rồi."
"Phải nha, nhìn tiên sinh cùng Chu tiểu thư như vậy, tôi thấy coi bộ chuyện tốt gần đến đấy."
Các bà ở nhà người khác làm việc, lo lắng nhất chính là tính tình cố chủ không tốt, hiện tại mắt thấy sắp sửa nhiều thêm một vị nữ chủ nhân, ngoại trừ thay Lâu Văn Viễn vui vẻ bên ngoài, chính mình (các bà giúp việc) cũng nhẹ nhàng thở ra, bởi vì một vị cố chủ khác cũng là người dễ ở chung.
Đến nỗi tương lai nữ chủ nhân căn bản nên là cháu dâu nhà này, loại sự tình này liền không cần các bà nhọc lòng.
Cửa phòng Khương Nhuế vẫn đóng chặt như cũ, Lâu Văn Viễn ở trên cửa gõ ba tiếng, không có ai đáp lại, hắn cách ván cửa hỏi: "Rời giường chưa?"
Trong phòng im ắng, hắn lại gõ ba tiếng, nói: "Không còn sớm nữa."
Bên trong rốt cuộc truyền đến một chút động tĩnh, thanh âm buồn buồn ở trong chăn truyền đến, "Em ngủ tiếp một lát."
"Trước xuống ăn cơm sáng, lát nữa lại ngủ tiếp."
"Không cần, anh đi ăn đi."
"Nghe lời." Lâu Văn Viễn bám riết không tha, lại gõ cửa ba tiếng.
Hắn nhìn tính tình tốt đẹp, gọi người rời giường cũng ôn tồn, thái độ lại thực sự kiên định.
Khương Nhuế rốt cuộc bị hắn chốc chốc lại gõ cửa ba tiếng, ba tiếng đập cửa làm cơn buồn ngủ bay đi phân nửa, thầm thì thì thầm bò dậy mở cửa.
Cô ngủ đến hai mắt mê ly, hồn nhiên quên trên người mình chỉ mặc một bộ váy ngủ hai dây, dây áo ngủ màu hồng phấn tinh tế treo ở trên vai trắng nõn, tựa hồ nhẹ nhàng một câu, liền sẽ bị kéo xuống. Toàn thân cô trắng nõn trong sáng, làn da tinh tế đến kinh người, tóc đen đầy đầu tùy ý rối tung trên vai, mấy đuôi tóc cuốn khúc lả lơi ở trên xương quai xanh tinh xảo. Váy ngủ tơ lụa dán sát ở trên người, phác hoạ ra đường cong lả lướt phập phồng, trong váy hình như cái gì cũng chưa mặc.
Hô hấp Lâu Văn Viễn đình trệ trong chớp mắt, nín thở đem cô từ đầu đến cuối thu vào trong mắt, mới làm như không có việc gì nói: "Buổi sáng lạnh, sao mặc ít như vậy."
Chỉ là tiếng nói hơi khàn bán đứng trấn định của hắn.
Khương Nhuế không phát giác, xoa đôi mắt đi vào toilet, "Bây giờ là mùa hè, ai ngủ còn mặc nhiều như vậy."
Lâu Văn Viễn bước vào trong phòng, một cổ hương thơm thuộc về nữ tử trẻ tuổi nhào vào trong mũi, làm hắn nhớ tới đêm qua đem người ôm vào trong ngực, chóp mũi cũng tràn ngập một cổ hương khí nhàn nhạt như vậy.
"Tối qua anh ngủ lúc mấy giờ?" Khương Nhuế thanh âm từ toilet truyền đến, nghe thanh tỉnh hơn so với vừa rồi.
"12 giờ." Lâu Văn Viễn mặt không đổi sắc mà nói dối, trên thực tế hắn xem hết video của Khương Nhuế, cũng đã gần hai giờ.
Khương Nhuế đang đánh răng, thanh âm hàm hồ, "Em cảm thấy khả năng tin tưởng không lớn, cứ có cảm giác anh đang gạt em, không được, về sau phải giám sát anh, một đống tuổi, học cái gì tốt không học, lại đi học thức đêm của mấy bọn trẻ."
"Hôm qua em nói tuổi anh không lớn." Lâu Văn Viễn ỷ ở cạnh cửa, mỉm cười nhìn cô.
Khương Nhuế nhổ sạch sẽ bọt biển trong miệng, tà tà liếc mắt một cái, "Lớn hay không chính anh còn không biết à? Thân thể là của mình, không yêu quý nó, chờ về sau thành người già để xem dễ chịu hay không. Xoay ra chỗ khác đi, em muốn thay quần áo."
Lâu Văn Viễn xoay người, tuy rằng nhìn không thấy, bên tai lại có thể nghe được tiếng vải dệt cùng làn da cọ xát, vô cớ nhiều thêm vài phần ái muội cùng khó nhịn, hắn dừng một chút, lại đi đến ngoài cửa phòng.
Khương Nhuế rửa mặt, cũng không trang điểm, tóc tùy ý vấn lên, mặc áo thun to rộng cùng hắn xuống lầu.
(Coi bộ chị nhà thích mặc oversize nhở?)
Trên bàn cơm, cô bỗng nhiên nhìn đến cổ tay áo hắn, oa một tiếng, "Anh đeo nó đấy à."
Bởi vì còn chưa ra cửa, Lâu Văn Viễn chỉ mặc một cái áo sơmi màu xám bạc, nhìn nho nhã lại trầm ổn, nhưng trên cổ tay áo, không ngờ lại mang nút tay áo tiểu miêu nghịch ngợm đáng yêu, khác biệt như vậy, thực sự làm người ta ghé mắt.
Khương Nhuế che miệng cười nói: "Đây là tự em thiết kế, để người ta làm theo yêu cầu, thích không?"
"Anh mới giống mèo ấy." Khương Nhuế nhăn lại cái mũi, "Không đúng, anh giống cún*! Ha ha ha..."
*Đoạn này rất muốn edit toẹt ra là chó, nhưng xài chó nó thô thiển quá, đành để từ dễ nghe hơn chút =..=
Trên bàn cơm Lâu gia từ trước đến nay an tĩnh không tiếng động, khi nào náo nhiệt như vậy đâu, nhưng cô tùy ý như thế, lại không để người khác cảm thấy phản cảm, thậm chí bầu không khí bữa sáng càng nhẹ nhàng sinh động, cũng lui tới vài phần tư vị.
Trong nhà điện thoại bỗng nhiên vang lên, quản gia tiếp nhận, cùng Lâu Văn Viễn nói nhỏ vài tiếng.
"Tôi biết rồi." Lâu Văn Viễn ý cười hơi thu.
"Làm sao vậy?" Khương Nhuế nghiêng đầu hỏi.
Lâu Văn Viễn nhìn cô, hình như có chút chần chờ, cuối cùng đúng sự thật nói: "Minh Lãng đêm qua uống say, xảy ra tai nạn xe cộ, hiện tại đang ở bệnh viện."
Khương Nhuế nhíu mày, "Có nguy hiểm không?"
"Chỉ là trầy da, cần tĩnh dưỡng một thời gian, bất quá trạng thái tinh thần nó hình như không tốt lắm."
Khương Nhuế ồ một tiếng.
Trên bàn cơm nhất thời không ai nói chuyện, yên tĩnh mấy phút, Lâu Văn Viễn hỏi: "Muốn đi thăm nó một chút không?"
"Em làm gì đi? Ở trước giường bệnh hắn cười to ba tiếng, nói đáng đời cái tra nam như anh bị xe đâm sao?"
Lâu Văn Viễn mày hơi hơi buông lỏng, trên mặt ẩn ẩn có chút ý cười.
Khương Nhuế xem ở trong mắt, tức giận mà trừng mắt, "Em biết ngay anh là lão nam nhân lòng dạ hẹp hòi, làm bộ hào phóng hỏi em muốn đi thăm hắn hay không, nếu em đi thăm thật, còn không biết trong lòng anh biệt nữu* thế nào đâu."
*Biệt nữu:tâm khẩu bất nhất, tức là nghĩ 1 đằng miệng nói 1 nẻo, thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược với điều mình nghĩ.
"Sao có thể." Lâu Văn Viễn không có thành ý gì cười nói.
"Anh vẫn là chú hắn, cháu trai bị xe đụng mà không nóng nảy gì sao?"
"Anh lại không phải bác sĩ, sốt ruột có ích lợi gì? Huống hồ đã biết chỉ là vết thương nhỏ, nên không cần lớn chuyện. Dạo này hắn không an phận, vừa lúc bây giờ tĩnh dưỡng một thời gian, đỡ chọc ra rắc rối lớn."
Khương Nhuế tức giận nói: "Hắn một lòng muốn làm anh ngột ngạt, chỉ sợ nằm ở trên giường bệnh cũng không yên phận."
"Không có việc gì." Lâu Văn Viễn không chút để ý mà nói, lão đại gặp chuyện còn không gấp gáp, huống chi tiểu nhân, "Em yên tâm, lòng anh hiểu rõ."
Hắn bỗng nhiên chuyển đề tài: "Khi nào Chu tiên sinh rảnh rỗi, anh tới cửa thăm hỏi một chuyến."
"Vẫn luôn rảnh rỗi nha." Khương Nhuế buột miệng thốt ra, rồi sau đó phản ứng lại, cười xấu xa nói: "À... Thì ra là cô vợ xấu xa muốn tới cửa gặp cha mẹ chồng."
Lâu Văn Viễn cười nhìn cô: "Anh cảm thấy khá tốt, tuy rằng không ngoan, lớn lên tính tình giống trẻ con, rất đáng yêu, miễn cưỡng không tính là người vợ xấu xa."
"Cái gì nha." Khương Nhuế nghe ra hắn trêu ngược lại mình, lập tức không vui, "Cái gì mà miễn cưỡng không tính là người vợ xấu xa? Anh có biết bao nhiêu người khen em lớn lên tốt không hả? Cái lão nam nhân này, em nguyện ý thu lưu, còn không nhanh vụng trộm lấy lòng!"
"Nếu anh quang minh chính đại lấy lòng thì sao?" Lâu Văn Viễn mỉm cười nhìn cô chăm chú.
Một đôi mắt hết sức chăm chú chỉ nhìn một người, nhìn đến mức ngượng ngùng đỏ mặt. Khương Nhuế cúi đầu uống sữa bò, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Lại không ai nói không cho anh lấy lòng."
Nhìn má cô dần ửng đỏ, Lâu Văn Viễn trong mắt ý cười càng thêm rõ ràng.
"Không được cười." Khương Nhuế bị hắn nhìn đến có vài phần thẹn quá thành giận, "Chờ em hỏi ba lại đã, để xem khi nào ông ấy rảnh, lại nói lại với anh."
"Được."
Ăn xong cơm sáng, Lâu Văn Viễn ra cửa, Khương Nhuế lại lên lầu, bây giờ muốn ngủ tiếp chắc chắn là không ngủ được, nghĩ muốn trang điểm thật xinh đẹp, thuận tiện quay video luôn.
Trước khi quay, gửi một tin nhắn WeChat cho Lâu Văn Viễn: "Anh nói xem hôm nay em nên trang điểm kiểu gì?"
Lâu Văn Viễn nhớ tới tối hôm qua xem mười mấy cái video kia, hơn mười lối trang điểm khác nhau, tuy rằng mỗi một loại hắn thấy khác biệt cực nhỏ, nhưng tựa hồ đều có những tên gọi không giống nhau, hắn nghiêm túc nghĩ nghĩ, thật sự nghĩ không ra cái gì, cuối cùng chỉ có thể trả lời: "Đều khá tốt."
Khương Nhuế lập tức trả lời lại, "Nói mà như không nói, anh không thể cho em chút ý kiến thực dụng nào sao."
Nhìn ra cô bất mãn, Lâu Văn Viễn vừa nghĩ lúc này cô chắc là đang bĩu môi, một bên mở ra trang web điện thoại, tìm tòi trang điểm nữ tính, ở một đống cái gì yên huân trang*, phục cổ trang*, thủy mặc trang* làm người ta hoa hết cả mắt tên, chọn loại thoạt nhìn tương đối bình thường, tương đối đáng yêu.
*Yên huân trang: tên gọi thôi, t không biết lựa từ sao cho thuần việt cả, đại khái lấy tông nóng làm chủ (đỏ, vàng, cam), loại này theo phong cách quyến rũ.
*Phục cổ trang: chắc là mấy kiểu makeup cung đình. Cầu kỳ, sang chảnh.
*Thủy mặc trang: Mấy loại màu lạnh, styles cool ngầu, cao quý lãnh diễm ấy:vv
"Đào hoa trang*."
*Đào hoa trang: Tông hồng làm chủ, styles bánh bèo, dễ thương, đáng yêu:33
"Vậy hôm nay trang điểm kiểu này a, moah moah ~"
Moah moah?
Lâu Văn Viễn nhìn chằm chằm ba chữ sau, nhộn nhạo sóng tuyến, suy nghĩ trong chốc lát, rep hỏi: "Moah moah là gì?"
Khương Nhuế đã gửi voice qua, "Ý tứ chính là thân thân đó, moah moah moah moah ~"
Cuối cùng cô còn quật miệng, nghịch ngợm sóng thanh.
Lâu Văn Viễn không trả lời, xe ở trên đường núi đi vững vàng, hắn bỗng nhiên nói, "Lão Trần, quay về."
"Vâng." Tài xế cho rằng hắn làm rơi đồ, lập tức quay đầu xe.
"U, tiên sinh lại đã trở lại? Có phải làm rơi đồ gì hay không?" Người trong nhà thấy hắn, ngạc nhiên nói.
"Không có việc gì." Lâu Văn Viễn thần sắc như thường hướng trên lầu đi lên, tới lầu hai, thanh âm gõ cửa ổn trọng như cũ.
Đứng ở ngoài cửa, có thể nghe thấy người trong phòng đang ngâm nga, bước đi nhẹ nhàng chạy ra mở cửa.
Mặt Khương Nhuế xuất hiện ở phía sau cửa, "Ủa, sao anh lại quay về?"
Lâu Văn Viễn không nói chuyện, cúi đầu chậm rãi sát vào cô, vô thanh vô tức ở môi cô hôn một cái.
Lâu Văn Viễn mặt không đổi sắc, "Không phải em nói muốn hôn anh?"
(Đĩ mẹ, dễ thương quá mức cho phép, phải làm thaooooo!)
Khương Nhuế đơ người, hơn nửa ngày mới nói: "Cho nên anh đã đi xa rồi lại chạy về, chính là vì thân một chút?"
"Ừ..." Lâu Văn Viễn giống như suy tư, "Thân hai cái cũng không phải không thể."
"Cái gì nha!" Khương Nhuế cười dán vào người hắn, lập tức treo ở trên cổ hắn, đối môi mổ vài cái, sắc mặt ửng đỏ, nhỏ giọng nói thầm, "Anh thật đúng là da mặt dày."
Lâu Văn Viễn lui về phía sau một bước ôm cô, tán đồng gật gật đầu, ôn tồn cười nói: "Em cũng nói, một đống tuổi rồi, da tương đối dày."
Khương Nhuế ngượng ngùng đấm yêu hắn.
Vì thế Lâu gia mọi người trơ mắt nhìn tiên sinh nhà bọn họ bước đi vội vàng trở về, ở trên lầu ngây người hai mươi phút, mới lại ra cửa đi làm.
Mọi người đều cho rằng hắn làm rơi đồ gì đó, nhưng tâm lý lại nghi hoặc, nhìn lúc hắn đi ra ngoài, trên tay đều trống trơn nha, rốt cuộc là rơi cái gì?
Tác giả có lời muốn nói:
Lão tam: Rơi xuống cái hôn.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
20/06/2019 – Hoàn thành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT