Editor: Bắc Chỉ.

Triệu Nam ngồi hai ngày một đêm trên xe lửa về bộ đội, Trịnh Bân biết được tin hắn trở về, lập tức đến đón, "Lão Triệu, cậu cuối cùng đã trở lại! Thế nào, cùng cô nương nhà người ta xem mắt thuận lợi không?"

Triệu Nam thuận miệng ứng phó hắn vài câu, ghế dựa không kịp ngồi xuống, lại hấp tấp ra cửa.

"Ấy, cậu đi đâu thế?" Trịnh Bân đuổi theo ra cửa.

"Đi tìm chủ nhiệm bộ chính trị."

"Tìm chủ nhiệm làm cái gì?" Trịnh Bân lại hỏi.

Triệu Nam chạy nhanh chuyển qua chỗ ngoặt, đã không nhìn thấy thân ảnh hắn, chỉ có âm thanh xa xa chuyền đến, "Đánh báo cáo tùy quân."

Trịnh Bân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã, "Lão Triệu! Tốc độ của cậu như thế cũng quá nhanh rồi!"

Chờ Triệu Nam từ bộ chính trị trở về, Trịnh Bân lại tới nữa, không nghe được bát quái, trong lòng anh ngứa ngáy vô cùng.

"Mau cùng anh nói xem, em dâu chính là em gái lần trước kia sao?"

"Là cô ấy." Triệu Nam chạy có chút nóng, cởi áo khoác ra khoác ở trên lưng ghế dựa.

Trịnh Bân vỗ vỗ vai hắn, "Tiểu tử, phúc khí cậu thật tốt nha, ây, cái áo len này từ trước giờ không thấy cậu mặc qua, vuốt còn rất mềm, mới mua sao? Vẫn là bác gái lo cho cậu hả?"

Triệu Nam ngẩng đầu nhìn anh, từng chữ một nói: "Người em yêu đan."

Trịnh Bân ngẩn người, một phen nhấc vạt áo khoác của mình lên, lôi ra bên trong một cái áo len sợi sam, reo lên: "Cậu khoe khoang cái gì! Người cậu yêu đan áo len cho cậu, người anh yêu thì không đan sao? Cậu nhìn anh xem, cậu nhìn xem, anh mặc áo len toàn là do chị dâu cậu đan, đều mặc đến mấy năm, cậu thấy qua anh từng khoe khoang sao!"

Triệu Nam nhìn kỹ áo len của anh, nhìn nhìn lại chính mình lắc đầu nói: "Anh xấu, em đẹp."

"...." Trịnh Bân hít sâu một hơi, vẫn là nhẫn không nỗi, bỗng nhiên bùng nổ: "Lão Triệu! Làm người đều cần mặt nha!"

Triệu Nam không để ý đến anh, hắn nghĩ lại, bộ đội phân phối bố trí nhà của hắn như thế nào, lúc trước một người ở thì không sao cả, hiện tại không thể quá tùy ý.

Hắn vội vàng trang trí phòng ở, trong nhà cũng không rảnh.

Ở nông trường, ruộng đã cày bằng phẳng, tưới nước, giống đất tốt, hai ngày nay lúa đã cấy mạ.

Cơ hồ toàn bộ đại đội xã viên đều xuống ruộng, Triệu gia năm người, chỉ cần để một người ở nhà làm việc nhà là được. Năm người này phần lớn là Lý Tiểu Nga, bởi vì hai năm trước Triệu Tiểu Miên còn nhỏ, yêu cầu cần nàng chăm sóc, năm nay lại có thêm Khương Nhuế.

Cùng xuống ruộng cấy mạ so sánh với làm việc vụn vặt trong nhà, khẳng định nhẹ nhàng không ít, Khương Nhuế chủ động nói: "Chị dâu muốn chăm sóc Tiểu Miên, để em đi làm cho."

Lý tiểu Nga xác thật không muốn xuống ruộng, chẳng những dãi nắng dầm mưa, còn cong eo cả ngày, buổi tối trở về đều như nứt đôi người, nhưng nàng ngại việc mệt nhọc, người khác làm khẳng định cũng mệt mỏi, Khương Nhuế chủ động ôm lấy việc, nàng lại không thể không khách khí, vì thế chạy nhanh nói: "Tiểu Miên cũng đã lớn rồi, sớm đã không cần người để ý. Vẫn để chị đi thì hơn."

Khương Nhuế cười nói:"Lại không phải cái chuyện gì tốt, chị dâu cần gì phải một hai cùng em tranh đoạt, không bằng hai chúng ta cùng đi, để mẹ chúng ta ở nhà nấu cơm?"

Trương Lệ Vân còn chưa mở miệng, Lý Tiểu Nga vội phụ họa nói: "Chủ ý này hay, để mẹ nấu cơm, tất cả mọi người chúng ta đều có lộc ăn."

"Hay cái gì mà hay?" Trương Lệ Vân trong lòng rất cao hứng, trên mặt dữ tợn nhiều lời: "Thế nhưng tôi không muốn hầu hạ anh chị, hai người các chị cũng không cần tranh làm gì, một người một ngày luân phiên đến đây đi, tôi nhất định phải đi, đừng nhìn tôi lớn tuổi, các chị trẻ tuổi ngượng tay, làm ruộng có khi còn không nhanh bằng tôi đâu."

"Tuổi mẹ một chút cũng không lớn, đi ra ngoài mọi người đều nói hai chúng ta giống chị em đấy." Lý Tiểu Nga cười tủm tỉm nói.

"Nói hươu nói vượn," Trương Lệ Vân cười mắng, "Tôi với chị mà là chị em, chẳng lẽ chồng chị phải kêu chị một tiếng dì?"

Lý Tiểu Nga đỏ mặt, những người khác trong nhà đều cười rộ lên.

Ngày hôm sau, Khương Nhuế xuống ruộng trước.

Cô không trải qua việc cấy mạ, thế nhưng loại chuyện này khó khăn không lớn, nhìn người khác cắm vài lần là làm được.

Theo như lời Lý Tiểu Nga, cấy mạ mệt nhất chính là eo. Thường thường làm một lát liền muốn đứng lên nghỉ một chút. Thân thể này của Khương Nhuế một ngày so với một ngày trắng nõn non mịn, nhìn nhu nhu nhược nhược, tố chất thân thể lại sớm bị linh khí rèn luyện đến cứng cỏi phi thường, cơ hồ không cần cân nhắc đến tiêu chuẩn thân thể người thường, cũng không cảm giác được mệt.

Trương Lệ Vân ở miếng đất bên cạnh cô, mới đầu thấy con dâu có nề nếp, còn rất thú vị, lúc sau nhìn vài lần, bỗng nhiên phát hiện cô tựa hồ không nghỉ ngơi, trong lòng nhịn không được lắc đầu, cảm thấy con dâu ngoan ngoãn đến choáng váng.

Cùng đại đội làm việc, là dựa theo số ngày tính công. Một ngày xuống ruộng làm được nhiều là được bao nhiêu cm, làm thiếu cũng bấy nhiêu cm, có chút trơn trượt, đi học là lười biếng sẽ kéo dài công việc. Chiếu theo cách nói của bọn họ, dù sao là làm việc cho nhà nước, không trộm lười mới là ngốc.

Tuy rằng Trương Lệ Vân không quen nhìn loại người này, nhưng lại không muốn con dâu mình chăm quá, đến lúc mệt muốn chết rồi, thân thể chính là bản thân, vì thế nhỏ giọng nói với Khương Nhuế: "Bảo Cầm, con cũng nghỉ ngơi một chút, đi uống miếng nước."

"Mẹ, con không mệt." Khương Nhuế nghiêng đầu nhìn bà, trên tay không nghỉ, lại cắm vài cọng mạ."

"Đứa ngốc này." Trương Lệ Vân đem thanh âm đè ép áp lại, "Hiện tại không mệt, buổi tối chỉ có khóc, mau đi rửa tay, mẹ khát, con đem ấm nước nhà ta tới đây."

"Vâng." Lúc này Khương Nhuế mới đem mạ trên tay buông xuống, ở ngoài ruộng rửa tay, đi đến bên bờ ruộng rót ấm trà, chờ Trương Lệ Vân uống trà xong, cô lại mang trở về.

Người Đỗ gia ở khối đất đối diện cấy mạ, Vương Đồng Hoa nhìn thấy Khương Nhuế đi lên bờ ruộng, cũng ngừng tay lại kêu cô qua.

"Sao lại là con, con dâu cả nhà bọn họ đâu?"

Khương Nhuế dùng khăn lông trên cổ lau mặt, "Chị dâu ở nhà nấu cơm, bọn con thay nhau tới, ngày mai đến lượt chị ấy xuống ruộng."

Sắc mặt Vương Đồng Hoa lúc này mới tốt chút, bà còn tưởng rằng người Triệu gia thấy Đỗ Bảo Cầm ngoan ngoãn, dễ bắt nạt, nên thiên vị cho con dâu cả. Khóe mắt liếc liếc chung quanh, thấy không ai nhìn qua, bà thấp giọng nói: "Con thông minh chút, đừng có cướp hết việc làm."

"Con đã biết, mẹ yên tâm đi." Khương Nhuế cười cười.

Vương Đồng Hoa lẩm bẩm: "A Nam kia sao còn chưa gửi thư, để con cùng hắn đi sớm một chút thì không cần phải làm việc nữa."

"Chắc là nhanh thôi ạ." Triệu Nam đi gần một tháng rồi, nhưng Khương Nhuế cũng không sốt ruột.

Hai người nghỉ ngơi không lâu lắm, nói mấy câu liền tách ra.

Qua mấy ngày, trong đội, đại đội trưởng bỗng nhiên mang vài người tới Triệu gia, thì ra là đồng chí trong huyện, bởi vì Triệu Nam xin cho người nhà tùy quân, bọn họ là tới làm thẩm tra, hỏi chút vấn đề.

Lại qua một thời gian, việc cho phép tùy quân được thông tri xuống dưới, vừa lúc cày bừa vụ xuân kết thúc, Khương Nhuế bắt đầu xuống tay thu thập bọc hành lý.

Trương Lệ Vân gọi Triệu Bắc trở về một chuyến, để hắn đổi ba mươi cân lương thực, dựa vào thư công xã giới thiệu, đi đến trạm lương thực đổi lấy phiếu gạo thông dụng.

Nếu không có phiếu gạo, dân quê nửa bước cũng khó dời đi, căn bản không dám rời đi quê nhà chính mình.

Khương Nhuế cùng hai nhà bàn bạc, lại gửi điện báo cho Triệu Nam, nói rằng mình ngày nào đó sẽ tới, đi bằng xe lửa.

Trước khi xuất phát, mặc kệ là Trương Lệ Vân hay là Vương Đồng Hoa, đều giảng dạy cho cô rất nhiều thứ, để cô đem theo chút tiền, mang theo chút phiếu gạo, lại lần nữa dặn dò, không được dễ dàng tin người xa lạ, không thể đi cùng người xa lạ, xe lửa đến trạm sau, nhất định phải chờ người bộ đội tới đón mới được. Tóm lại, hai người đều không yên tâm về cô.

Cũng khó trách các bà lo lắng, cô một mình một thân con gái, lớn lên lại xinh đẹp, đi đến chỗ nào đều thấy được. Cũng may năm đầu, mọi người phần lớn nhiệt tình thuần phác, có người tới bắt chuyện, cô liền khách khí nói vài câu, nếu có người hỏi sâu quá, cô chỉ cười cười không nói lời nào, người khác liền chú ý, không quấy rầy nữa.

Ở trên xe lửa xóc nảy bốn mươi tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng tới nơi. Khương Nhuế theo dòng người đi xuống tàu, ở sân ga nhìn quanh khắp nơi, vẫn chưa phát hiện hình bóng quen thuộc, cũng không có cảm nhận được hơi thở Triệu Nam. Đang nghĩ xem có phải hắn đến chậm hay không, liền nghe phía sau có thanh âm chần chờ hỏi: "Xin hỏi, cô có phải đồng chí Đỗ Bảo Cầm không?"

Cô xoay người, trước mặt là hai vị quân nhân, đi đầu là một người tầm trên dưới ba mươi tuổi, diện mạo gầy ốm, trên mặt mang theo ý cười, nhìn rất hòa khí.

Khương Nhuế lộ ra cái cười nhạt: "Xin chào, tôi là Đỗ Bảo Cầm, xin hỏi ngài là?"

Trịnh Bân nhẹ nhàng thở ra, nói thật ra, vừa rồi khi thấy vợ lão Triệu, anh có chút không dám nhận. Lúc trước nhìn thấy tấm ảnh, anh liền rất kinh ngạc, nông thôn ít có cô nương trắng nõn xinh đẹp như vậy, ai ngờ người thật càng thêm kinh người, khó trách lão Triệu khoe khoang thành như vậy.

"Anh tên Trịnh Bân, em kêu anh là lão Trịnh là được, anh là chiến hữu với đồng chí Triệu Nam, hắn có chút việc không thể đi, bảo anh thay hắn tới đón đồng chí Bảo Cầm."

"Vậy phiền ngài rồi." Trên mặt Khương Nhuế ý cười rõ ràng.

Nơi này không phải nơi nói chuyện, chờ lên xe, Trịnh Bân mới nói thật. Thực ra Triệu Nam cũng không phải có việc không thể đi, mà là căn bản hiện tại hắn không đi được, vì lúc trước chấp hành nhiệm vụ bị thương, hiện tại đang ở trong bệnh viện.

"Nghiêm trọng không ạ?" Khương Nhuế nhíu mày.

Trịnh Bân vội nói: "Không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là bị thương ở chân, khả năng lúc sau một hai tháng hoạt động không tiện. Tiểu Đỗ, lão Triệu là cái này." Hắn giơ ngón tay cái lên, "Nhiệm vụ lần này, bộ đội đã quyết định trao tặng hắn huân chương hạng hai. Hôm nay em tới, kỳ thật hắn không biết, mấy ngày trước đây điện báo của em gửi đến bộ đội, mấy người chúng ta nhìn đến, lén thương lượng qua, quyết định gạt lão Triệu tới đón em, lát nữa đến bệnh viện cho hắn cái kinh hỉ, em xem thế nào? Đúng rồi, em có mệt hay không? Bằng không trước anh đưa em đi nhà khách nghỉ ngơi đã?"

Khương Nhuế lắc đầu, "Không cần, chúng ta trực tiếp đi xem anh ấy đi, phiền ngài quá."

Trịnh Bân thẳng xua tay, "Đừng gọi một câu ngài hai câu ngài như vậy, em xem anh đều gọi lão Triệu là lão Triệu, gọi tiểu Đỗ là tiểu Đỗ, em cũng trực tiếp kêu anh là lão Trịnh, bằng không kêu anh một tiếng anh Trịnh anh càng cao hứng."

"Anh Trịnh." Khương Nhuế cười khẽ.

"Aiz!" Trịnh Bân vui sướng đồng ý, trong lòng lại nghĩ, vợ lão Triệu kêu anh là anh, không phải tương đương lão Triệu kêu anh là anh sao? Hắc hắc, này tiện nghi đến chiếm. Anh có chút chờ không kịp muốn nhìn, lão Triệu đột nhiên thấy vợ hắn xuất hiện ở trước mặt, tên mặt đơ đó sẽ xuất hiện biểu tình gì.

Tác giả có lời muốn nói:

PS: Có vị nhãi con nhắc tới, quân hôn phải đánh báo cáo, đúng vậy, kỳ thật kết quân hôn không đơn giản như vậy, phải trải qua nghiêm khắc chính trị thẩm tra, còn phải bộ đội phê duyệt tán thành, người nhà tùy quân cũng vậy, bất quá vì cốt truyện yêu cầu, ta đem những cái đó đều thỉnh (lược), đại gia liền làm bộ có cái kia quá trình đi ~

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

06/04/2019-Hoàn thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play