Dù sao cũng là tỷ đệ ruột, Long thái hậu ngoài miệng nói không giúp tiểu đệ, cuối cùng vẫn chỉ ra mấy cách làm tiểu tiên tử vui vẻ.

Nếu không, hình người thì là tảng băng di động, hóa rồng thì lại như đứa trẻ con, nào có hiểu được phong tình là gì, bà thật lo lắng khi hai người này có thể sống với nhau đến địa lão thiên hoang*.

*Địa lão thiên hoang: Trời đất già đi, chỉ thời gian lâu dài đằng đẵng.

Kỳ thật Long thái hậu cũng nhìn ra được vị tiểu tiên kia cũng có tình ý với tiểu ngũ nhi, bởi vì đối phương cũng có tình, nên tiểu đệ càng phải thể hiện thành ý, cũng không uổng công người ta vì hắn mà vào vòng luân hồi.

Khương Nhuế ở Thiên giới còn có công việc ở vườn Bích Phương, ở Long Cung đến ngày thứ ba liền chuẩn bị cáo từ, Cửu Uyên thần tôn và cô cùng tạm biệt Long thái hậu với Long Vương, tự mình rời khỏi Đông Hải.

Hai người đằng vân đi từ từ, cách mây mù mờ ảo, mơ hồ có thể thấy được thành trì nhân gian, người đi đường bất luận là vương công quý tộc, đầy tớ, người buôn bán nhỏ, đều giống như hạt cát trong đại dương, lại cũng tựa như phù du* trong đêm, nhỏ bé mà ngắn ngủi.

Nhưng đời người ngắn ngủi như vậy, lại có nhiều ký ức không nhớ hết, thậm chí còn xuất sắc hơn thần tiên Thiên giới, đối với điều này, Khương Nhuế đã có cơ hội thể nghiệm.

*Phù du: con nhện nước, con thiêu thân, nên người ta mới ví là đời người ngắn ngủi như kiếp “phù du”.

“Vừa rồi nhị tỷ nói chuyện gì với nàng vậy?” Thấy cô vẫn luôn quan sát hạ giới, thần tôn xua tan mây mù xung quanh, làm cho tầm nhìn rõ ràng hơn.

Đúng lúc bay đến chỗ ao hồ, người đánh cá đang thu lưới, mấy con cá lớn nhảy ra khỏi mặt nước, đuôi cá màu bạc vung vẫy tung tóe, bọt nước văng ra khắp nơi, Khương Nhuế nhìn thêm vài lần, “Chỉ bảo ta có rảnh thì đến Long Cung chơi.”

Thần tôn không hề nghi ngờ cô, trong lúc vô tình theo tầm mắt của cô nhìn xuống, chú ý tới những cái đuôi cá màu bạc, lại nhìn ánh mắt của người bên cạnh, khóe môi mím lại, bỗng nhiên hóa thành ngân long, cuộn lấy thắt lưng của đối phương, giọng giòn tan nói, “Nhuế Nhuế nhìn ta nè, vảy của ta đẹp hơn bọn chúng nhiều!”

Khương Nhuế hơi giật mình, sau đó bật cười, duỗi tay vuốt người hắn hai lần, như hắn mong muốn, không nhìn nữa.

Trước khi rời khỏi Long Cung, quả thật Long thái hậu có gặp mặt nói chuyện riêng với cô một lần, cũng không đặc biệt dặn dò cái gì, chỉ là nhắc tới vài công tích vĩ đại vô pháp vô thiên của thần tôn đại nhân khi còn nhỏ.

Nếu không phải bà trực tiếp nói, Khương Nhuế đúng thật là không thể tưởng tượng nỗi, ngày xưa thần tôn lại là tên Hỗn Thế Ma Vương.

Cô có thể đoán được ý mà Long thái hậu muốn nói, ngoài việc để cô hiểu rõ quá khứ của hắn hơn, mặt khác, là muốn cô thương hắn, dù sao, từ Ma Vương lúc nhỏ cho đến khi trưởng thành hình thành nên tính cách như hiện giờ, nhất định đã phải trải quả gió tanh mưa máu.

Không thể không nói, chiêu này của Long thái hậu quả thật hữu hiệu, bà không nói thần tôn đã trải qua đau khổ như thế nào, nhưng đúng là như thế, không biết tưởng tượng mới càng làm cho người ta động lòng trắc ẩn.

Rời tiên phủ mấy ngày, giờ mới về đến tiểu viện, Khương Nhuế đã bị tiếng ríu rít của mấy cây cỏ hoàn hồn vây quanh, tuy rằng phó thác cho Thù Nguyên Tiên Quân chăm sóc, nhưng mấy tiểu tử kia thấy cô, vẫn dính lấy nũng nịu, thế nào cũng phải để cô rót tiên lộ, dỗ bằng mấy viên linh đan mới được.

Mới vừa ổn định xong, cô liền đi đến vườn Bích Phương, cẩn thận kiểm tra tình trạng của từng cây tiên thảo, giải thích những vấn đề cần lưu ý với tiên đồng, mất chừng non nửa ngày mới rời đi.

Đi qua vườn Bách Hoa, nhớ tới Mẫu Đơn tiên tử, tùy ý nhìn vào trong vài lần, lại thấy một đám tiên hoa đang tụ tập, không biết đang nói chuyện gì, xa xa nhìn lại, quần áo ai nấy đều muôn hồng nghìn tía, kiều diễm hơn những bông hoa trong vườn.

Khương Nhuế không muốn tham gia cuộc vui, đang định lặng lẽ bỏ đi, trong đám người, Mẫu Đơn tiên tử tinh mắt, liếc qua một cái liền nhìn thấy cô, lập tức cao giọng tiếp đón: “Nhuế Nhuế!”

Khương Nhuế có hơi bất ngờ, vừa nãy không nhìn kỹ, không biết Mẫu Đơn tiên tử cũng ở trong đó, khi nào cô nàng đã dung nhập với mấy tiên tử đó rồi, còn nói chuyện mà nói đến hứng thú bừng bừng, mặt đẹp ửng đỏ, không biết đàm luận chuyện gì.

Mẫu đơn tiên tử chạy tới, hưng phấn kéo cô vào đám người, nói: “Mọi người đang đoán xem, hai ngày trước vị tiên tử thần bí đi Đông Hải mừng thọ Long thái hậu cùng Cửu Uyên thần tôn ấy là ai, nghe nói thần tôn tay trong tay với nàng ấy, rất nhiều Tiên Quân tận mắt nhìn thấy, trăm miệng một lời đều nói như thế đấy!”

“……” Khương Nhuế suýt thì lảo đảo, cũng may Mẫu Đơn tiên tử không chú ý.

Cô đi mừng thọ Long thái hậu, lúc đầu đã làm tốt tư tưởng ra mắt.

Chỉ là lúc ấy trong yến hội, đám Thần Quân Tiên Quân ai nấy cũng đều tiên phong đạo cốt, vân đạm phong khinh*, thoạt nhìn không hề có chút hiếu kỳ gì về cô, mà cung nga Long Cung có huấn luyện tố chất, cũng sẽ không buôn chuyện với những người khác, cho nên cô cũng không để tâm đến.

Nào ngờ vừa về liền nghe thấy mọi người đang đàm luận, đều là kiểu rất nhiều Tiên Quân nói thế này, thế nọ, chẳng lẽ hình tượng không màng thế sự của những Tiên Quân đó đều là lừa người sao!

*Tiên phong đạo cốt (仙 風 道 骨): Từ phong thái đến cốt cách đều đẹp đẽ, cao thượng, giống thần tiên, đạo sĩ.

*Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác.

Khương Nhuế cũng không quen biết gì với đám tiên hoa này, lúc đang xàm chuyện, có quen hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến việc xàm chuyện sôi nổi, cô vốn không định nói gì, nhưng những người xung quanh thỉnh thoảng lại đi hỏi cô, xin cô một chút ý kiến, vì thế cô vừa phải ừ ừ ờ ờ đúng đúng đúng, vừa cảm thấy chột dạ.

Loại cảm giác chột dạ này, vẫn còn đeo bám mãi khi đi ra ngoài vườn Bích Phương cùng đám tiên tử, càng đạt tới đỉnh điểm hơn là lúc nhìn thấy hình bóng bạch ngọc trong đình kia.

Cách đây không lâu người sống chết muốn đi theo cô về tiên phủ, nhưng lại bị cô đuổi về tiên đảo Ngọc Kinh, lúc này đang khoanh tay đứng trong đình, trường bào chấm đất, tử ngọc cao quan, lạnh lùng đĩnh bạt, cô đơn lẻ bóng, đã làm các tiên tử kinh hô không ngừng.

“Là Cửu Uyên thần tôn!”

“Thần tôn đại nhân ở đây làm gì?”

“Chẳng lẽ vị tiên tử thần bí kia là người ở vườn Bích Phương chúng ta?!”

“U là trời, là ai là ai?”

“Ấy…… Đừng, đừng đẩy……”

“Đi qua đó đi……”

“Ta muốn ngất, ai đỡ ta hộ cái!”

Khương Nhuế cảm thấy mồ hôi lạnh trên trán đang trượt xuống, mà vị tiên tử luôn mồm nói muốn ngất ấy, lại đang hưng phấn lắc tay cô, hai mắt sáng chóe, không thấy giống kiểu muốn ngất chút nào.

Giữa tiếng xôn xao của đám người, mang theo bộ mặt băng lạnh vạn năm, trong mắt hắn không chứa thứ gì khác, đi thẳng về phía cô, Khương Nhuế thở dài trong lòng, duỗi tay gỡ vị tiên tử đang dựa vào người mình ra, cũng đi về phía đối phương, ngăn hắn ra khỏi đám người.

“Sao đến nhanh vậy, tiên đảo không có chuyện quan trọng à?”

“Có Thù Nguyên.” Thần tôn rất là không chịu trách nhiệm nói, lại nói: “Đón nàng về nhà.”

Khương Nhuế khẽ rít răng một tiếng, nhẹ nhàng quay đầu lại, chỉ thấy các tiên tử ai nấy đều ngây ra như phỗng, giống như bị thiên lôi bổ trúng, cô chỉ đành cười cười, “Ta đi trước, ngày khác mời chư vị uống trà.”

Nói xong không đợi mọi người phản ứng, liền kéo tay thần tôn đại nhân đi luôn, mới vừa đằng vân, còn chưa bay ra xa, quả nhiên liền nghe thấy phía sau lập tức nổ tung, tiếng hét sợ hãi có thể truyền ra ngoài Cửu Trọng Thiên.

Trong đó tiếng của Mẫu Đơn tiên tử là vang nhất, Khương Nhuế còn có thể nghe thấy tiếng nàng ấy kiêu ngạo không thôi: “Ta biết ngay là Nhuế Nhuế lợi hại nhất mà! Cái vị tiên tử thần bí ấy chỉ có thể là nàng ấy, mấy người khác đều kém hết!”

Lời nói kiêu ngạo như vậy, thế nhưng không có ai phản bác, ngược lại có không ít người liên tục tán đồng: “Đúng đấy, tiên tử Nhuế Nhuế chính là người của vườn Bích Phương chúng ta.”

“Để xem mấy con tiểu yêu tinh vườn Cẩm Tú có còn dám coi thường chúng ta không!”

“Nói như vậy, về sau chỗ dựa của vườn Bích Phương chúng ta chính là tiên đảo Ngọc Kinh à?”

“Đúng vậy, chúng ta đều là người nhà mẹ đẻ của tiên tử Nhuế Nhuế!”

Khương Nhuế càng nghe càng là buồn cười, cô còn không biết, thì ra vườn Bích Phương còn ngầm cạnh tranh với vườn Cẩm Tú cơ đấy, xưa nay các tiên hoa tụ họp lại với nhau, quan hệ cũng không mấy hòa hợp, hiện giờ nhắc tới vườn Cẩm Tú, liền đoàn kết nhất trí đối ngoại.

Cô nhìn người bên cạnh không nói một lời, “Sao tự nhiên đến đón ta vậy?”

Thần tôn đang muốn mở miệng, cô lại nói: “Ta muốn nghe lời nói thật.”

Vì thế thần tôn đại nhân mắt lóe lóe, môi giật giật, mới ngập ngừng nói: “Nhị tỷ dạy.”

Cô biết ngay mà, tuy rằng hai người trải qua rất nhiều kiếp luân hồi, ngẫu nhiên có mấy đời, mấy chiêu hắn dỗ con gái ùn ùn không hết, nhưng sau khi quy vị, tuy rằng ký ức vẫn còn đọng, nhưng những bản lĩnh đó lại không mang về theo, hình rồng thì chỉ biết làm nũng chơi xấu, hình người lại trầm mặc lạnh lùng, đến bây giờ không thầy dạy cũng chỉ học hiểu được cái giả vờ đáng thương, khó trách Long thái hậu muốn ra tay chỉ điểm.

“Tỷ ấy còn dạy cái gì?”

Thần tôn đại nhân không hề giữ lại nói ra hết, cái gì mà chỉ dính cô thôi còn chưa đủ, còn phải ôn nhu săn sóc, phải hỏi han ân cần, phải thường xuyên tạo ra bất ngờ, vân vân.

Khóe miệng Khương Nhuế ngậm cười, nghe hắn thành thật một năm một mười nói ra.

Cô biết Long thái hậu có lòng tốt, chỉ là có chút lo lắng.

Mặc kệ người bên cạnh là loại tính cách gì, là phong lưu tiêu sái, là trầm mặc ôn nhu, hoặc ổn trọng đáng tin cậy, hay là hoạt bát hiếu động, cô đều cảm thấy không tệ.

Dù cho là như bây giờ, với người khác thấy thì trông lạnh nhạt rất khó tiếp cận, hoặc là ít nói như hũ nút, thậm chí là ngân long trẻ con thích làm nũng, đều rất tốt, cô đều thích.

Đương nhiên, chuyện này tạm thời không cần thiết để cho hắn biết.

Cô nghĩ xấu xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play