Chương có nội dung bằng hình ảnh

Đối với việc tiểu thảo long bỗng nhiên biến thành tiểu rồng bạc, ngạc nhiên nhất phải kể tới bốn cây cỏ tiểu hoàn hồn kia. Nhân lúc rồng ta hết sức vây quanh Khương Nhuế chạy trước chạy sau, bốn cái đầu của bọn chúng cũng tụ lại với nhau lẩm bẩm thì thẩm.

“Đó là tiểu bảo bảo à?”

“Hắn sinh bệnh à? Sao lại biến thành màu trắng?”

“Không phải sinh bệnh, ta nghe nói người già rồi, lông tóc trên người sẽ biến thành màu trắng, cho nên chắc là hắn già rồi.”

“Trời ạ! Tiểu bảo bảo đã già rồi sao? Thật đáng thương, ta không bao giờ tức giận với hắn nữa, nếu hắn thích giọng nói của ta thôi thì cho hắn cũng được.”

“Còn có ta, ta cũng có thể cho hắn.”

“Còn ta nữa!”

Bên cạnh việc mấy cây cỏ sôi nổi phụ họa, lá cây thon dài vung vẩy cùng tiếc hận kêu: “Tiểu bảo bảo đáng thương……”

Tiểu rồng bạc đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả, từ lúc Khương Nhuế nói chuyện với hắn, hắn liền không thèm về cắm chậu hoa nữa, hận không thể mỗi giờ mỗi phút dính ở bên người cô.

Khương Nhuế đọc sách, hắn ghé vào trên kệ sách; Khương Nhuế uống trà, hắn ở trong dụng cụ trà; nhưng khi tưới nước, hắn cũng phải dẫm lên đám mây lượn lờ qua lại dưới nước, vảy bạc lấp lánh ánh nước, càng thêm trong sáng xinh đẹp.

Vì nhan sắc kia, Khương Nhuế không thèm so đo, rồng ta liền càng thêm đắc ý dào dạt, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Đắc ý là thế, khi ban đêm nghỉ ngơi, hắn vẫn bị ném thẳng ra khỏi phòng, chỉ đành phải đáng thương nằm trên bệ cửa sổ, tuy rằng với hắn mà nói, phá bỏ trận pháp xung quanh dễ dàng như đâm thủng một tầng giấy, nhưng hắn lại không có can đảm vượt qua Lôi Trì một bước, sợ chọc người bên trong không vui, khi đó đến cả sân cũng không có đất cho hắn đặt chân.

Hiện giờ Nhuế Nhuế nguyện ý nói chuyện với hắn, cho phép hắn ở bên cạnh cô, tiểu ngân long cũng đã rất vui vẻ, nhớ lại lần đầu tiên sau khi thức tỉnh, biết được cô đã rời khỏi tiên đảo từ miệng Thù Nguyên, trong mắt ngân long không khỏi dưng dưng rơi lệ, may mà kịp hóa thành hình người mới ngăn lại được.

Hắn cho rằng Nhuế Nhuế đã quên hắn, hoặc là căn bản không thích hắn, biến thành bé rồng ở bên cạnh trộm quan sát hồi lâu, đối với mấy cái cây cỏ có thể lọt vào mắt xanh của Nhuế Nhuế thì hâm mộ đến ê răng, sau đó linh cơ vừa động, tự mình biến thành màu xanh lục, thu nhỏ lại hình thể, ngụy trang thành một gốc cây cỏ tiếp cận cô, hiện giờ xem ra, phương pháp này thật sự có hiệu quả.

Cửu Uyên thần tôn mấy vạn năm sau tỉnh lại, tiên đảo Ngọc Kinh nhất thời khách đến đầy nhà, không ít thần quân tiên tướng đều đến bái phỏng, một số người thì Thù Nguyên Tiên Quân có thể xử lý, nhưng có vài thần thượng cổ thì không dễ dùng dăm ba câu để tống cổ đi, đành phải xin chỉ thị của thần tôn.

Phái tiên hạc tới truyền lời vòng quanh tiên phủ Khương Nhuế bay mấy vòng liền, mỗ rồng lại làm bộ không nhìn thấy, làm như không có việc gì mà thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt Khương Nhuế.

Trước khi thu hút sự chú ý của ngươi khác, Khương Nhuế lưu loát mà bắt lấy cái đuôi của hắn quăng ra ngoài, sau đó phong bế tiên phủ, không để hắn tiến vào thêm lần nữa.

Ngân long ở bên ngoài lăn lộn hai vòng, thấy cô không hề có ý mềm lòng, đành phải lưu luyến cưỡi mây mà đi.

Nhận thấy được hắn đã rời đi, Khương Nhuế mới buông sách, ngẩng đầu nhìn ánh bạc lấp lóe sau rặng mây, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, đứng dậy thu dọn một phen, cũng ra cửa.

Hạng tiểu tiên như cô ở Thiên Giới, đều được phân một phần công việc, cô được phân làm nhiệm vụ quản lý hàng trăm loại tiên thảo ở vườn Bích Phương, cũng không cần tự mình xử lý, loại chuyện này đều có tiên đồng đi làm, cô chỉ cần cách hai ngày đến xem xét lại là được.

Theo thường lệ ở trong vườn tuần tra một vòng, gọi tiên đồng đến hỏi tình trạng sinh trưởng của cây tiên thảo trong vườn gần đây, có tiên nhân đến hái tiên thảo hay không, hay có người xin làm Bổ Linh Đan hay không.

Xử lý chút việc vặt, cô rời khỏi vườn Bích Phương, chuẩn bị chiêu đóa vân trở về.

“Nhuế Nhuế!”

Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi vui mừng, Khương Nhuế quay đầu vừa thấy, Mẫu Đơn tiên tử đang bay đến trước mặt mình, trên mặt mang theo vui sướng đỏ ửng, còn chưa tới gần, đã ngửi được một luồng hương thơm.

“Đúng là ngươi rồi, ta còn tưởng rằng mình nhìn nhầm đó!”

Khóe miệng Khương Nhuế cong cong, duỗi tay gỡ một cọng cỏ bám ở trên đầu nàng, “Sao ngươi cũng ở đây?”

“Câu này ta cũng muốn hỏi ngươi đấy, hôm qua ta đang còn tính đến thăm ngươi, ai ngờ lại bị phân làm việc ở đây, cho nên giờ người của ta đang quản lý 99 cây Mẫu Đơn ở Tiên giới đấy! Nhuế Nhuế ngươi thì sao?”

“Không khác ngươi lắm,” Khương Nhuế cười nói, “Thế nhưng cái ta quản lý là tiên thảo. Ngươi còn bận việc gì nữa không, có muốn đến chỗ ta ngồi một lát không?”

Mẫu Đơn liên tục gật đầu, “Muốn muốn muốn!”

Cùng lúc đó, tiên đảo Ngọc Kinh vừa mới nghênh đón chủ nhân của nó quay về.

Hai ngày nay Thù Nguyên Tiên Quân vô cùng tò mò với lịch trình của thần tôn, đặc biệt là ngày ấy nghe Khương Nhuế nói xong, một mặt cảm thấy thần tôn không có khả năng làm ra chuyện như vậy, một mặt lại cho rằng Khương Nhuế cảm nhận sai, vốn định nhân cơ hội này hỏi thăm chút tiếng gió, nhưng anh cảm giác được quanh thân thần tôn lạnh lẽo, đành phải nuốt ngược ý niệm này vào bụng, thành thật báo cáo tình hình gần đây.

Hôm sau, sau khi tiểu ngân long rời đi, lúc Khương Nhuế đang tưới nước cho mấy cây cỏ hoàn hồn, nhóm cỏ non vươn lá cây nhìn đông nhìn tây.

“Nhuế Nhuế, tiểu bảo bảo đâu?  Sao lại không thấy hắn?”

Cầm lấy lá cây đang cuốn lên tay cô, Khương Nhuế nói: “Vì sao lại gọi hắn là tiểu bảo bảo?”

“Bởi vì hắn nhỏ hơn chúng ta chứ sao.” Nhóm cây cỏ non đúng lý hợp tình nói, nói xong lại bồi thêm một câu: “Tuy rằng giờ hắn trắng toát, trông có hơi già.”

“Hắn về nhà,  mấy ngày sau lại đến.” Trong lời nói mang theo ý cười, Khương Nhuế tưới thêm chút nước.

Từ ngày ấy ngẫu nhiên gặp được, Mẫu Đơn tiên tử liền thành khách quen ở chỗ Khương Nhuế, với việc nàng ấy đến, nhóm cây cỏ non rung rinh lá cây hoan nghênh, bởi vì nàng cũng giống như Thù Nguyên Tiên Quân, được khen vài câu thôi, là đã đút mật hoa tùy thân cho bọn họ.

“Bọn chúng sớm muộn gì cũng bị ngươi chiều hư.” Khương Nhuế lắc đầu nói.

Mẫu Đơn tiên tử đút xong giọt mật cuối cùng, ngồi lại bên bàn uống một ly trà, trên mặt vẫn mang theo ý cười hì hì, “Chiều hư gì chứ, bọn chúng ăn cũng không nhiều, ta thật hâm mộ ngươi đó Nhuế Nhuế, có mấy cây cỏ non đáng yêu làm bạn, sân nhà ta thì trụi lủi, cả ngày đến một cái tiếng vang cũng không có, thật là buồn chết ta.”

Lại rót cho nàng thêm ly trà, Khương Nhuế kiến nghị nói: “Ngươi có thể thường xuyên tới chỗ ta chơi, hoặc là cũng nuôi lấy vài bông hoa, vậy là nhất lao vĩnh dật* rồi.”

*Nhất lao vĩnh dật 一劳永逸 [yīláoyǒngyì]: làm một mẻ, khoẻ suốt đời; một lần vất vả suốt đời nhàn nhã

“Đợi thêm một thời gian đã.” Mẫu Đơn tiên tử thở dài nói, “Hôm nay nhận được chỉ thị, sắp tới đại thọ của Long thái hậu ở Đông Hải, Long thái hậu yêu thích hoa mẫu đơn, quản sự Tiên Quân muốn ta cẩn thận hộ lý những đóa Mẫu Đơn đó, đến lúc đó phải dâng tặng cho Long thái hậu.”

“Có cần ta hỗ trợ hay không?”

Mẫu Đơn tiên tử xua xua tay: “Không cần đâu. Nhưng mà Nhuế Nhuế à, ngươi có biết Long thái hậu là ai hay không? Ta chỉ nghe thấy Long hậu Đông Hải, Thái Tử Phi Đông Hải, sao lại còn có một vị Long thái hậu nữa?”

Khương Nhuế nghĩ nghĩ, nói: “Nghe nói Đông Hải Long Vương và Thiên Đế chính là cô họ huynh đệ, như vậy tính lên, Thiên Đế nên gọi Long thái hậu một tiếng cô mẫu.”

“Bối phận cao thật đó!” Mẫu Đơn tiên tử líu lưỡi.

Khương Nhuế lại nghĩ đến một tầng quan hệ khác, Cửu Uyên thần tôn chiếu theo bối phận thì xem như  là tiểu thúc của Thiên Đế, nếu Long thái hậu là cô mẫu của Thiên Đế, hai người bọn họ chẳng phải là huynh muội hoặc là tỷ đệ sao?

Lại nghe nói Thái Tử Phi Đông Hải đã sinh hạ tiểu thái tôn, cho nên gia tộc của Long thái hậu là bốn thế hệ, mà cô cùng thế hệ với Cửu Uyên thần tôn, đến nay vẫn là…… Ừm.

Mẫu Đơn tiên tử ngồi một lát liền rời đi, hiện giờ nàng ấy mỗi ngày phải nhìn những bông hoa mẫu đơn đó mới yên tâm được.

Chân trước khách vừa rời, một khắc sau trong phòng liền hiện lên ánh bạc, thuần thục bám ở trên cánh tay Khương Nhuế, dùng tiếng trẻ con chưa vắt sữa để gọi cô: “Nhuế Nhuế.”

Khương Nhuế đưa hắn lên trước mặt, đối mắt nhìn một hồi.

Lúc trước không có cảm giác gì, vừa rồi nói đến chuyện của Long thái hậu, cô mới phát hiện, cái đũa trước mặt này, ngón tay ưu nhã, xinh đẹp đến kỳ cục, bé rồng nói chuyện non nớt, kỳ thật đã lớn tuổi rồi…… Không đúng, cự linh rồng*.

*Cự linh rồng: dịch thô là Con rồng lớn

Cô bỗng nhiên muốn thở dài, rõ ràng tuổi có thể làm tổ tông của người ta, nhưng tính cách lại làm cô cảm thấy như đang nuôi con vậy.

“Đến đây lúc nào?”

“Đóa hoa kia tới không bao lâu thì ta đến.” Tiểu ngân long nghiêng đầu nói.

Khương Nhuế đổ ly trà đặt ở trước mặt hắn, “Nói như vậy, những chuyện chúng ta nói ngươi đều nghe thấy được?”

Bé rồng đưa đầu rúc vào trong ly trà, nước trà bốc lên hơi khói, rất nhanh đều bị hắn hút vào trong bụng, “Nghe được một nửa. Nhuế Nhuế, ta cũng muốn nói với nàng chuyện này, đến lúc đó nàng cũng đi mừng thọ với ta nhé?”

Ngân long ngẩng đầu, mắt trông mong nhìn cô, chiếc đuôi rực lửa móc vào ngón tay cô, đôi mắt màu xanh băng xinh đẹp chớp chớp.

Khương Nhuế rất là phí sức, mới nhịn không hôn xuống, ngón tay điểm điểm đầu rồng be bé, nhịn không được vu.ốt ve theo sống lưng từ đầu tới đuôi sờ soạ.ng một lần, tiểu ngân long thoải mái đến cái đuôi cũng duỗi thẳng.

“Long thái hậu với ngươi có quan hệ gì?”

“Chắc là nhị tỷ.” Tiểu ngân long nghiêng đầu.

“Chắc là?”

“Đại ca nhị tỷ tam tỷ sinh cùng một thai, trước nay thường tranh giành thứ tự, thế nhưng giờ chỉ còn lại nhị tỷ.”

Khương Nhuế chậm rãi gật đầu, tuy rằng theo lý thuyết, sau khi trở thành tiên sẽ có được thọ mệnh vô cùng tận, nhưng không có nghĩa thần tiên sẽ không chết, giống như con rồng này, nếu mấy vạn năm trước thân thể cũng bị hao tổn, không kịp thời phong ấn, chỉ sợ lúc này không biết đã luân hồi chuyển thế bao nhiêu lần, có lẽ có thể thành tiên thêm lần nữa, có lẽ chỉ là một phàm nhân ở trần gian, với thiên địa mà nói, cũng chỉ là muối bỏ biển.

“Nhuế Nhuế, nàng đồng ý sao?” Đuôi rồng cào cào lòng bàn tay cô.

“Nếu Long thái hậu hỏi thân phận của ta, thì nên trả lời như thế nào?” Khương Nhuế hỏi lại.

“Đương nhiên là ——” tiểu ngân long không cần nghĩ ngợi, lời nói đến bên miệng mới khó khăn lắm trở về, hắn vốn định nói đương nhiên là thần hậu của hắn, lại đột nhiên nhớ lại tới, sau khi trở về Thiên giới, Nhuế Nhuế căn bản không đồng ý với hắn cái gì, thậm chí cô còn dọn ra khỏi tiên đảo của hắn.

Ngân long héo rũ, từ cái đuôi đến thân đều dán lên tay cô, đáng thương hề hề nói: “Nhuế Nhuế, có phải nàng không thích ta phải không?”

Khương Nhuế nhướng mày, ngón tay câu lấy đuôi hắn, “Ta khi nào thì thích ngươi chứ?”

Vốn tưởng rằng nghe xong lời này, cự linh rồng ấu trĩ sẽ khóc chít chít lau nước mắt, kết quả hắn lại nhảy dựng lên, biểu cảm hiện ra như thật, “Ta biết nàng thích ta! Nếu không sao lại tới hạ giới tìm ta chứ?”

Khương Nhuế bái phục với logic của hắn, nghĩ nghĩ, vẫn quyết định không mở miệng đả kích, hắn vui là được.

Ngân long lại tới làm nũng với cô, “Nhuế Nhuế, đồng ý với ta đi, đồng ý với ta đi……”

Da rồng có độ dày đáng kể, Khương Nhuế ném hắn ra hắn lại quấn đến, ném ra lại quấn đến, ném thẳng ra ngoài tiên phủ, nháy mắt hắn lại xuất hiện ở trong phủ, rất có tư thế nếu cô không đồng ý hắn sẽ không bỏ qua.

Nhưng chuyện này lại không thể dễ dàng đồng ý, Khương Nhuế biết rõ, nếu cùng hắn cùng xuất hiện ở bữa tiệc mừng thọ của Long thái hậu, chẳng khác nào chủ động công khai thừa nhận quan hệ của hai người, đến lúc đó cô cũng đừng mong cuộc sống an nhàn thoải mái.

Nhìn rồng ta ra sức thể hiện, hiển nhiên hắn cũng biết rõ điểm này, Khương Nhuế một mặt ném hắn đến phía chân trời, một mặt không chút để ý mà nghĩ, vốn tưởng rằng hắn hóa thành nguyên hình là một tên nhóc ngốc bạch ngọt, kết quả lại là rồng tâm cơ.

Ngẫm lại chuyện xảy ra mấy ngày nay, cô vốn định đường ai nấy đi với hắn, không còn chút liên quan nào nữa, đến bây giờ lại để mặc hắn ngênh ngang vào nhà, thế nhưng chỉ mới mấy ngày mà thôi, thật sự là coi thường hắn.

Lại lần nữa bị ném đến chân trời, ngân long phí chút thời gian, mới chậm rì rì bay trở về, bờm rồng trên đầu vốn chỉnh tề uy phong lẫm liệt lại bị gió thổi rối loạn, mắt to xanh băng hàm chứa hơi nước, móng vuốt màu bạc sợ hãi không dám chạm vào cô thêm lần nữa, dường như nếu bị ném thêm lẫn nữa sẽ khóc thật đấy.

Trong lòng đã ngàn lần cảnh cáo bản thân mình đừng mắc mưu đừng mắc mưu, hắn đang giả vờ là giả vờ cả đấy, nhưng Khương Nhuế vẫn cảm thấy ngực như bị trúng một kích, đôi tay giống như có ý chí của riêng mình, căn bản không chịu khống chế, liền nâng bé rồng đáng thương lên.

Con cự linh rồng này cả một đống tuổi, lại không có chút quy tắc nào mà bán manh, cô dám khẳng định, nếu hắn lấy hình người xuất hiện, đến cửa lớn cô cũng sẽ không cho hắn vào, nhưng hắn lại vô sỉ lấy nguyên hình hiện thân, còn một lần lại một lần, nhiều lần đánh sâu vào điểm mấu chốt của cô.

“Nhuế Nhuế……” Cái con rồng mặt dày này còn nhút nhát sợ sệt gọi cô.

Khương Nhuế cúi đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, trong tay lại biến ra một chiếc lược ngọc, tinh tế mà vì hắn chải vuốt lông tóc.

“Nếu chàng có thể giải thích rõ ràng với Long thái hậu, ta sẽ đi với chàng.”

Ngân long hoan hô một tiếng, nhảy lên vòng quanh cô bay hai vòng, cưỡi mây ưỡn ẹo hiên ngang, nào còn hơi thở của trẻ con phải chịu ngược đãi.

Hắn tới gần Khương Nhuế, rồng ta không chút ngại ngùng nào mà hôn môi cô, vui rạo rực nói: “Ta đi truyền tin!”

Nói xong, chớp mắt liền hóa thành một tia ánh bạc biến mất.

Khương Nhuế nhìn theo hướng hắn rời đi, nhìn không thấy mới thu hồi tầm mắt, nâng chung trà lên nhẹ nhấp một ngụm.

Khi màn đêm sắp buông xuống, tòa tiên phủ bị bao phủ bởi hơi thở băng sương vũ tuyết, mấy cây cỏ non trên giá gỗ đang ngủ gật cũng phải run rẩy, mở mắt ra, liền thấy một thân ảnh xa lạ xuất hiện ở trong sân.

Quần áo màu đen, một bộ tóc bạc, tử ngọc cao quan*, khuôn mặt tuấn mỹ cực điểm, nhưng lại nghiêm nghị không thể nhìn gần.

*cao quan là cái cố định búi tóc ấy, t chẳng biết dịch sao cho mượt nữa, nhưng cái cao quan đó làm bằng ngọc trắng nha:>

Dường như cảm giác được cái gì, đúng lúc Khương Nhuế đẩy cửa phòng ra, bắt gặp đôi mắt xanh băng kia, cặp mắt kia không còn sương mù mênh mông như khi bán thảm buổi chiều, ngược lại như là đựng đầy một tòa núi tuyết vạn năm, trong núi băng tuyết như có lưỡi dao, quanh năm không thay đổi.

Khương Nhuế liếc mắt một cái liền rời đi, quay đầu không coi ai ra gì mà tìm kiếm mọi nơi trong viện, “Ấy, rồng của ta đâu?”

Tìm một vòng không thấy, cô liền dựa cạnh cửa lẩm bẩm: “Xem ra đêm nay không tới rồi.” Nói xong cửa phòng lạch cạch một tiếng đóng lại.

Không khí trong viện lại lạnh thêm vài phần, dường như có thể cảm giác được tuyết bay phất phới, đám cỏ non ôm nhau thành một khối run lên bần bật, nhưng mà ngay sau đó cả đám liền trừng lớn mắt, tròng mắt không tồn tại thiếu chút nữa bắn ra khỏi chậu hoa.

Bởi vì bọn họ thấy thứ có thể lạnh chết người kia, phát ngốc với cửa phòng một lúc, song lại chậm rãi biến thành bộ dạng của tiểu bảo bảo, lại chậm rãi vươn đầu lưỡi, “Pi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play