*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Bắc Chỉ.

Tiệm trà sữa rất an tĩnh, động tĩnh bên này hấp dẫn sự chú ý của người khác, mắt thấy những người khác nhìn qua, dưới chân Diêm Chiêu vừa chuyển, nhìn tư thế này là muốn chạy ra ngoài, chân bước được một nửa, nhớ tới mình còn có bạn gái, xoay người kéo theo Khương Nhuế chạy.

Bước chân hắn vừa vội vừa dài, Khương Nhuế chạy chậm theo sau, chỉ có thể thấy hai đóa lỗ tai đỏ rực.

Ngay từ đầu cô đã biết hắn nhìn trông hung dữ, nhìn có vẻ rất lợi hại, kỳ thật ở phương diện tình cảm lại hoàn toàn trống rỗng, nhưng vẫn không dự đoán được lại ngây thơ đến mức này, bị hôn một chút thôi, thế mà quay đầu liền chạy, may mà còn nhớ kéo cô theo.

Ra khỏi tiệm trà sữa, xuyên qua phố đi bộ, lại chạy qua quảng trường lớn, mắt thấy sắp chạy đến công viên, thấy hắn còn chưa muốn dừng lại, Khương Nhuế đành phải mở miệng, "Tớ chạy không nỗi nữa."

Diêm Chiêu liền dừng bước chân, nhưng vẫn đưa lưng về phía cô, không quay đầu lại.

Khương Nhuế nhìn trái phải, nói: "Chúng ta ngồi nghỉ một lát đi." Không đợi hắn trả lời, trực tiếp lôi người ngồi xuống ghế.

Ghế dựa ở giữa hai cây đại thụ, trước sau còn có một hàng lùm cây, tương đối ẩn nấp, ngồi xuống còn có thể nghe được tiếng xe xa xa trên phố, nhưng nhìn không thấy bóng người. Tới cái chỗ u tĩnh này, cô thấy Diêm Chiêu hình như đã hoãn lại một chút, chỉ là tầm mắt không dừng ở trên người cô.

Khương Nhuế ngồi gần thêm chút, nghiêng đầu hỏi hắn: "Cậu tức giận sao?"

Cổ họng Diêm Chiêu lăn lộn trên dưới, sau đó lắc đầu, "Không có."

"Vậy sao không nói lời nào?"

"Nói, nói cái gì?" Ánh mắt hắn bơi qua bơi lại, cuối cùng rơi xuống trên mặt cô, không thể tránh khỏi lại nhìn đến cánh môi phấn hồng hé mở kia, ánh mắt vừa giãy giụa vừa khát vọng.

Khương Nhuế gần thêm chút nữa, nghiêng nghiêng đầu lại "pi" một phát, dưới cái nhìn chăm chú và đôi mắt trừng lớn của Diêm Chiêu, lại cười nói: "Ánh mắt cậu nói cho tớ, cậu muốn làm như vậy, có phải không?"

Có một lần kinh nghiệm trước đó, lần này Diêm Chiêu không nhảy dựng lên, tuy rằng chỉ là nhẹ nhàng chạm vào một cái, nhưng môi lại tê ngứa từng đợt từng đợt, còn chưa hồi hồn, lại nghe thấy lời cô nói, khô cằn mà nói: "Nào có."

Khương Nhuế không nói lời nào, chỉ cười nhìn hắn.

Diêm Chiêu rất mau bị cô nhìn đến bại trận, rũ đầu nói: "Có phải tớ rất ngốc hay không?"

"Sao tự dưng lại có loại ý tưởng kỳ quái này?" Khương Nhuế nghi hoặc.

Diêm Chiêu bực bội nhíu mày, đá hòn đá nhỏ bên đường vào lùm cây, ngữ khí đông cứng: "Tớ biết giữa người yêu ngoại trừ dắt tay, ôm, còn có thể hôn môi, nhưng học một tuần rồi mà vẫn chưa học được."

Khương Nhuế nắn bóp lòng bàn tay hắn, "Lúc trước cậu nói muốn dạy tớ, chính là cái này sao?"

Diêm Chiêu xụ mặt gật gật đầu.

"Thế nhưng ——" Khương Nhuế kéo dài ngữ điệu, chậm rãi nói: "Tớ nghe người khác nói, loại chuyện hôn môi này, một người học không được đâu, phải là hai người dần dần luyện tập thì mới có thể."

Trước mắt Diêm Chiêu sáng ngời, lập tức quay đầu lại, "Thật sao?"

"Tớ cũng không biết là thật hay giả, nhưng chúng ta có thể thử một chút nha."

"Thử một chút......" Diêm Chiêu thấp giọng lặp lại, lại ánh mắt sáng quắc nhìn về phía cô: "Cậu không cảm thấy tớ ngốc sao?"

Khương Nhuế oán trách nói: "Ngoại trừ cậu ra, chưa có ai nói thế."

Diêm Chiêu lập tức tin tưởng gấp trăm lần, móc trong túi ra một tờ giấy, hứng thú bừng bừng nói: "Chúng ta bắt đầu thử đi!"

Khương Nhuế không để ý đến hắn, trực tiếp cầm lấy tờ giấy kia mở ra, là giấy A4, trên đó viết đầy ắp chữ, chắc là bị người lật xem qua rất nhiều lần, chỗ nếp gấp bị sờn hẳn ra. Cô chăm chú nhìn thoáng qua, tất cả đều là yếu điểm hôn môi với kỹ xảo, còn chia thể loại, chia cách làm, chia giai đoạn, quả thực có thể gọi là bảo điển (bảo: quý + điển: từ điển) hôn môi.

Cô cảm thấy cho dù là kiểm tra, hắn chưa chắc sẽ nghiêm túc như này.

Bài học ngầm bị cô thấy, Diêm Chiêu có chút ngượng ngùng, ngãi ngãi đầu, chỉ vào chỗ phức tạp nhất trên giấy, đoạn dài nhất mà nói: "Tớ đang học cái này."

Khương Nhuế trợn trắng mắt trong lòng, nụ hôn đầu tiên còn chưa dâng hiến, bị mổ có tý thôi đã lôi kéo cô chạy loạn khắp nơi, thế mà đã muốn hôn sâu kiểu Pháp, nếu là làm thật, chỉ sợ đến lúc đó không chỉ lôi kéo cô chạy qua bao nhiêu dòng người, mà còn muốn nhảy luôn xuống sông, mới có thể hạ nhiệt độ trên mặt được ấy.

Diêm Chiêu không biết ý nghĩ của cô, ở bên nóng lòng muốn thử, "Giờ có thể bắt đầu được chứ?"

Khương Nhuế gấp tờ giấy lại, nhét vào trong túi hắn, "Cậu muốn bắt đầu từ đâu?"

Diêm Chiêu dừng một chút, nỗ lực nghĩ lại nội dung trên bảo điển, nhưng thời khắc mấu chốt thế này mà đầu trống trơn, ngón tay ngo ngoe rục rịch, muốn lôi giấy ra nhìn lại một lần, lại cảm thấy làm thế quá mất mặt, làm bộ làm tịch nghĩ nghĩ, rất là săn sóc nói: "Phức tạp thì hơi khó, tớ sợ cậu không học được, bắt đầu từ đơn giản trước đi."

"Được nha." Khương Nhuế cười phối hợp, cũng săn sóc mà nhắc nhở một câu, "Chờ lát nữa chắc sẽ có người đi qua, cậu phải chú ý chút đấy."

Một câu, thành công làm tinh thần Diêm Chiêu căng chặt thêm lần nữa, tầm mắt cảnh giác tuần tra bốn phía một vòng, xác định tạm thời không có nhân vật khả nghi, mới lại chuyển tới trên người Khương Nhuế.

Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ một hồi, ai cũng chưa nói chuyện.

Diêm Chiêu thanh thanh giọng, hắn biết chắc là bắt đầu rồi, nhưng mà thấy cô an an tĩnh tĩnh ngồi trước mặt, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm mình, trong lúc nhất thời chân tay luống cuống cả lên, không biết nên thúc đẩy từ đâu.

Không thể lại (lúng) túng nữa!

Hắn hò hét một tiếng trong lòng, hùng hổ giơ tay ra, ấn sau đầu Khương Nhuế, cả người sát lại gần, mục tiêu là môi cô. Nhưng không biết là do quá khẩn trương hay là bị gì, sát đến quá mức, vốn dĩ chỉ muốn nhẹ nhàng mổ một chút, lại biến thành cắn thật mạnh.



"Đau ——" hai người đồng thời hô đau.

Khương Nhuế đẩy ra hắn, che miệng lại, trong mắt dần dâng lên sương mù.

Diêm Chiêu bất chấp đau đớn vết thương ngoài miệng của mình, vội vàng khẩn trương đi xem cô, "Thế nào, có phải rất đau không? Để tớ nhìn xem."

Khương Nhuế nhíu mày, cảm giáctrong miệng có vị rỉ sắt nhàn nhạt, tạm thời không muốn nói chuyện.

Diêm Chiêu gấp đến độ trên trán đổ mồ hôi, muốn trực tiếp kéo tay cô ra nhìn xem rốt cuộc bị sao rồi, lại không dám quá thô lỗ, chỉ có thể liên thanh nói: "Thực xin lỗi......"

Từ nhỏ đến lớn, ngay cả với mẹ mình, hắn cũng chưa từng nói lời xin lỗi, huống chi là người khác, giờ lại không hề keo kiệt chút nào, liên tiếp nói ra.

Khương Nhuế vốn dĩ cũng không tức giận, thấy hắn gấp như vậy, liền buông lỏng tay ra, đau đớn ban đầu qua đi, trên môi vẫn có nóng nóng đau, chắc là bị răng đập vào môi, cô nhìn về phía Diêm Chiêu, hắn không bị gì cả.

Diêm Chiêu nâng cằm cô lên, chỉ thấy thịt môi hồng nhuận bị rách da, tơ máu dần chảy ra từ vết thương, vừa đau lòng vừa ảo não, mày gắt gao nhăn lại.

"Đau sao?" Hắn nhỏ giọng hỏi.

Khương Nhuế nói: "Một chút."

Vừa rồi khi cô bị đụng, nước mắt sinh lý tràn ra còn vương trong hốc mắt, đôi mắt hắc bạch phân minh dính nước, càng thêm trở nên ướt dầm dề. Diêm Chiêu duỗi tay xoa xoa khóe mắt cô, ngón tay cái vô ý thức vuốt ve gương mặt thủy nộn. Hai người dựa thật sự gần, hơi thở phả vào mặt đối phương.

Nếu là ngày thường, vành tai hắn lúc này nên đỏ bừng, ánh mắt dao động, hiện giờ lại không có tâm tư khác, chỉ nhìn miệng vết thương trên môi cô, hận không thể lấy thân thay thế, thấy tơ máu chảy ra, vừa giận vừa gấp, một lòng chỉ nghĩ làm máu ngừng ra, nhưng miệng vết thương ở trên môi, lại không có biện pháp khác.

Hắn gắt gao cau mày, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, chậm rãi thăm qua.

Khương Nhuế thấy hắn càng dựa càng gần, còn tưởng rằng hắn chưa từ bỏ ý định lại muốn thêm lần nữa, nhưng ngay sau đó, cảm giác miệng mình, bị cái gì đó ẩm ướt mềm mại liếm một chút.

Là đầu lưỡi của hắn.

Hắn vô cùng cẩn thận, hết sức chuyên chú dùng đầu lưỡi, từng chút từng chút liềm miệng vết thương của cô.

Không có bất luận ái muội gì, cũng không chứa mơ màng dư thừa, giống như con chó con liếm cô.

Diêm Chiêu liếm một lần lại một lần, cho đến khi miệng vết thương không có tơ máu gì chảy ra nữa, mới dừng lại, hỏi: "Đau không?"

"Không đau." Khương Nhuế lắc đầu.

Diêm Chiêu nhẹ nhàng thở ra, bả vai rũ xuống, cúi đầu nhụt chí nói: "Thực xin lỗi, tớ...... Tớ chính là đặc biệt ngốc."

Nếu là đám người Vương Hiểu Đông ở đây, nghe thấy lời này, chắc chắn cả đám sẽ kinh sợ đến rớt cằm, Chiêu ca của bọn họ ngầu đến tận trời, không ai bì nổi, thế mà tự mồm nói mình ngốc?!

Bình thường hắn nói chuyện với người khác, biểu cảm trên mặt khi thì hung dữ, lúc thì bực bội, hoặc là không kiên nhẫn, nhưng mặc kệ là loại nào, cũng vừa soái vừa ngầu, mang theo sức sống và kiêu ngạo của thiếu niên độc hữu, chưa bao giờ có hiện tượng thế này, giống như bị hạt sương đánh lên cây cải trắng, héo từ đầu đến đuôi, lại giống con nhím dựng thẳng gai chuẩn bị phóng ra chợt thu lại.

Khương Nhuế thấy thế, câu lấy hắn ngón tay quơ quơ, an ủi nói: "Không sao, chỉ là luyện tập thôi mà, vừa nãy là lần đầu tiên, về sau chắc chắn sẽ tốt."

Diêm Chiêu trầm mặt, ấn đường kẹp chặt, dường như tự trách bản thân, "Về sau không hôn."

"Hửm?"

Hắn ngẩng đầu nhìn Khương Nhuế, ánh mắt không chịu khống chế, cứ dừng lại ở trên miệng vết thương của cô, càng nhìn càng bực bội thêm. Hắn cảm thấy mình thực ngốc, đến cái hôn đơn giản thôi cũng làm không tốt, còn làm cô bị thương, xứng đáng không được hôn, vì thế lại như giận dỗi lặp lại một câu: "Không hôn!"

Biểu tình Khương Nhuế bình tĩnh, vươn một đầu ngón tay chọc hắn một cái, "Cậu nói hôn thì hôn, nói không hôn thì không hôn, có từng hỏi tớ hay chưa?"

Diêm Chiêu mới phồng khí lên, bị một cái chọc này của cô, xì hơi, héo đầu héo não nói: "Tớ sẽ không hôn......"

"Tớ cảm thấy khá tốt mà." Khương Nhuế nói.

Hắn ngẩn ngơ, lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt trừng đến tròn trịa: "Rất, khá tốt?"

Lập tức lại tự mình phản bác, "Cậu đừng lừa tớ, rõ ràng tớ đã làm cậu bị thương."

Nói thì nói như vậy, nhưng mắt hắn lại nhìn Khương Nhuế, trong mắt mang theo một chút ánh sáng, rõ ràng rất chờ mong cô nói cái gì đó, lại sợ cô nói ra cái gì đấy, bộ dáng không tự tin như đứa trẻ đáng thương.

Khương Nhuế nhìn mắt hắn to tròn, yên lặng bỏ qua ý nghĩ sờ đầu đứa trẻ đáng thương này.

"Không lừa cậu. Lần đầu tiên thì có chút khẩn trương, nhưng lần thứ hai thì khá hơn lần đầu nhiều, tớ cảm thấy rất thoải mái."

Trong mắt Diêm Chiêu xuất hiện một tia nghi hoặc, rõ ràng hắn chỉ hôn một lần, nào có lần thứ hai? Tiếp theo nháy mắt hắn liền ý thức được, cái cô nói đó là chuyện dùng đầu lưỡi liếm miệng vết thương của cô.

...... Nhưng đó là do hắn đầu nóng lên, một lòng chỉ nghĩ cầm máu giúp cô, vốn cũng không phải hôn môi.

Trong lòng nghĩ như vậy, thế nhưng nhìn người trước mặt mi mắt cong cong, Diêm Chiêu không chút do dự nuốt hết những lời này vào trong bụng, hơn nữa ngay sau đó liền ưỡn ngực, thần sắc tự đắc, tự tin bùng nổ, "Tớ cũng cảm thấy không tệ, tớ đã nói là có thể học được rất nhanh mà, tiến bộ nhảy vọt!"

Tác giả có lời muốn nói: Rạng sáng canh hai 1h!

ps: Vì bổn tác giả muốn viết cái quảng cáo, vẫn là phong cách nhất quán của tác giả, ấm áp tiểu ngọt văn ~ đại khái giữa tháng sáu hoặc nghỉ hè trưng bày, nha ~

《 Ta là pháo hôi nha [ xuyên nhanh ] 》

Tô Y thành người qua đường pháo hôi, lời kịch không vượt qua ba câu.

Dù sao cũng là pháo hôi, không bằng sống thống khoái thêm chút?

Thấy đứa nào ngứa mắt thì tẩn một trận, vai chính không ngoại lệ, vai ác càng không ngoại lệ, đánh xong liền chạy, perfect.

Vai chính & vai ác bị tẩn: Chọc ta còn muốn chạy?

Xuyên thành nữ pháo hôi, thể loại sảng ngọt sủng.

pps: Vốn dĩ tựa tên là 《 nữ vương đại nhân 》 nhưng vì thời gian viết quá dài, văn danh văn án sửa đi sửa lại, lại chọn cái tên đơn giản chút, mong mọi người thứ lỗi ╭(╯e╰)╮

Lời editor: Tui còn mò được trước khi thấy thông báo của bả nữa:v

24/09/2019 – Hoàn thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play