Sóng biển rào rào. Tiếng quạ từng hồi vang lên. Cảnh quan chỉ có cây cối trơ trọi, núi đá, cát vàng.
Trong hang động tối om, tiếng nước nhỏ giọt tong tong trên nền đá. Âm thanh chít chít, va đập nhau của bầy dơi đen treo ngược trên những hốc đá, vòm mái hang động làm người ta cảm thấy sởn gai ốc. Mùi ẩm của đất biển xộc thẳng vào mũi đầy khó chịu, thoang thoảng trong đấy là mùi tanh tưởi của máu tươi, mùi hôi thối của xác chết. Thi thể trẻ con trắng bệch đến xanh tím, từ nguyên vẹn đến phân hủy lộ rõ xương đỏ, dòi bọ nguầy nguậy luồng lách trong từng thớ thịt thối rữa.
Hàng trăm thi thể như vậy chất đầy trong hang đá. Ở giữa đống xác chết, một cô bé tóc ngắn bù xù quần áo rách tả tơi, trên da đầy những vết tím đỏ cùng những vết cắt nông nông sâu sâu dính máu đã khô. Đôi mắt vô thần không cự li đỏ au, bàn tay nhỏ nhắn bất ngờ cắm mảnh đá sắt nhọn vào bụng, máu chảy ra, tràn xuống hoà vào dòng máu đỏ thẩm dưới nền đá lạnh...
Gương mặt xinh đẹp đã tái nhợt, mồ hôi nước mắt thi nhau lăn trên mặt. Gia Di lại gặp ác mộng ấy...
" Death girl...thế mà vẫn còn nước mắt? Thật vô dụng." Giọng đàn ông khào khào, khẽ nói.
Không còn giọng nói ấm áp, không còn vòng tay mạnh mẽ mà dịu dạng, không còn cái hôn nhẹ nhàng đặt lên trán. Cuối cơn ác mộng chỉ có màng đêm và giọng đàn ông tởm lợm.
Laudrup hút điếu xì gà, phả làn khói trắng vào không khí, lão đặt một chiếc ghế tựa giữa phòng rồi ngồi lên, đưa mắt nhìn về phía chiếc giường con bằng gỗ.
Lão nhìn nhìn, có vẻ là vui lắm, rồi lại chau mày trầm tư. Tác phẩm của mình đã trở về bên mình rồi, nhưng mà nó lại...không như ý muốn.
" Death girl... Nhìn xem, đoá hoa này bị sâu cắn hư mất một cánh rồi. "
Thực ra, trong căn phòng này chẳng có gì ngoài một cái giường, một cái bàn và một cái ghế. Căn bản chẳng có một bông hoa nào.
"...."
" Không sao cả... Ừm, ta chỉ cần giết chết con sâu này và loại bỏ cánh hoa bị hư kia là trở lại như ban đầu. "
Laudrup cười, lão cười khanh khách quái dị, man rợn.
" Ta nói...Con yêu, tỉnh rồi sao không mở miệng nói chuyện với cha? "
Câu nói làm Gia Di phát tởm. Cha, con? Hah, quá sỉ nhục cho cặp từ này rồi!
Gia Di cũng vừa tỉnh, chỉ là ý thức tỉnh táo lại thôi. Còn cơ thể thì không, cô không tài nào động đậy được. Chiếc chăn đắp trên người dường như nặng ngàn cân, đè ép cô xuống, từng khớp xương như nhũn ra, rả rời từng đoạn. Chắc hẳn là tác dụng của loại thuốc mà cô bị tiêm. Liệu nó có ảnh hưởng đến tiểu bảo bối không?...
Laudrup vẫn chăm chăm nhìn cô, thu mọi biểu hiện của cô vào mắt. Lão hiếp mắt, nhếch mép:
" Bên cạnh Tiêu Tuấn Thần, bị nuôi thành sủng vật mất rồi đấy à? Lại còn...mang nghiệt chủng của hắn... Death girl của ta bị vấy bẩn rồi! Làm sao đây? "
"...."
" À, tất nhiên là tẩy sạch mọi thứ, không chừa lại gì... Bao gồm cái thai nghiệt chủng đó. Hahahaha. "
Nói rồi, lão biến mất sau cánh cửa đơn bạc màu.
Đúng là một tên biến thái bệnh hoạn!
Lúc này Gia Di mới mở mắt. Đôi mắt sắc lẹm quan sát căn phòng. Xung quanh là bốn bức tường phếch vôi trắng, chỉ có một khung cửa sổ bằng sắt với các thanh chắn song song, một cánh cửa đơn bạc màu, ngoài ra chỉ có bàn ghế và giường của cô đang nằm. Đặc trưng của một nhà giam nhưng có lẽ là " hạng sang " nhất...
" Thần..."
Choang....
Tách café sánh đặc bị rơi vỡ, mảnh sứ văng đầy sàn nhà.
Tuấn Thần thờ ơ lau sạch bàn tay dính đầy café, chỉnh sửa lại cổ tay áo.
Phòng sách lại lâm vào trầm lặng, có thể nghe được cả tiếng kim rơi. Bên ngoài vọng lại tiếng cười điên dại cùng rên la thảm thiết thiết của Lưu Dịch. Mọi người ai nấy đều phải hít thở trong một bầu không khí ôn hoà khác thường...
Tính đến thời điểm này, Lão Đại đã làm rơi vỡ 17 tách café. Thử hỏi bọn họ có chịu nổi không?!
Bạch Lộ Thiên bị thương nặng vừa phẫu thuật xong liền tức tốc xuất viện. Một kẻ bị gãy 6 cọng xương sườn và bụng bị đạn xuyên thủng như anh đang làm việc hết công suất. Ấy thế mà, Tử Khê, Nhật Tuyết, Dương Khả chẳng cần làm gì. Cứ bình bình lặng lặng mà chờ chỉ thị tiếp theo của Lão Đại. Nhưng mà, xem ra chỉ thị của ngài chỉ là...dọn dẹp tách vỡ, lau sạch sàn và pha tách café mới.
Ai cũng biết chị dâu quan trọng thế nào với Lão Đại. Lão Đại tận mắt để cho người khác bắt chị dâu đi như thế, không biết đã bị đã kích như thế nào rồi.
Ai cũng biết Lão Đại mình đáng sợ mỗi khi nổi trận lôi đình. Nhưng hiện tại, sự trầm tĩnh đến vô hồn này càng khiến họ thêm sợ hơn...
Tuấn Thần đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường, đôi mắt hững hờ như chợt nhớ đến gì loé lên ánh sáng. Anh ngồi dậy, ra khỏi phòng, xuống cầu thang, đi thẳng xuống bếp.
Hình như, đến giờ ăn rồi. Bảo bối chắc rất muốn ăn cháo thập cẩm. Hôm qua, bảo bối nói hơi thèm.
Tuấn Thần máy móc đến tủ lạnh, mở tủ, rồi đóng tủ. Thở hắc một tiếng, đem điện thoại ra gọi đi.
" Tử Khê, đi mua thịt bò, ức gà, thịt ba chỉ, cà rốt, khoai tây ngay cho tôi... Nhớ mua rau thơm, bảo bối thích cho nhiều rau thơm trong cháo. "
____________________________
Bạn nghĩ gì về tình trạng của nam chính? Hãy cho tôi biết đáp án của bạn😅
Hơi lâu rồi, Tết để mọi người chờ. Thật xin lỗi ạ😅
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT