Tiêu Xanh: Thặt xin lỗi, để các bạn đợ lâu rồi.

#############

" Lão đại! " Tử Khê chưa kịp phản ứng đã thấy Tuấn Thần thả người theo dây thừng khỏi máy bay. Khoảng cách máy  bay so với mặt đất là 30m nhưng dây thừng chỉ dài 20m mà thôi. Cứ thế nhảy xuống quá nguy hiểm!

" Hạ thấp máy bay! Nhanh lên! " Tử Khê gầm lên.

Nhưng Tuấn Thần rất nhanh tay buông dây thừng thả người đáp xuống đất. Cú tiếp đất hoàn hảo, nhưng vừa tiếp đất anh phải lộn mất hai vòng mới ổn định thân thể. Không cho cơ thể kịp phản ứng Tuấn Thần đã lao nhanh về phía Gia Di.

Bên tai anh nghe tiếng gọi của Gia Di, cô đang rất đau đớn. Nó thúc giục anh phải nhanh hơn, nhanh hơn nữa. Gia Di đã chờ anh lâu như vậy...anh cần phải đến bên cạnh cô ngay lặp tức!

Phía Laudrup khá hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã có viện quân đến. Lão vẫn ngồi trong xe, mắt hiện lên tia độc ác. Sự xuất hiện của Tuấn Thần làm ông ta hơi bất ngờ. Rõ ràng 8 tiếng trước tin ông ta nhận từ Lưu Phiến không phải thế này. Nhưng hiện tại thì e rằng Lưu Phiến đã không còn giữ được  mạng, còn ông ta đã nằm gọn trong kế hoạch của Tiêu Gia.

Bên cạnh Gia Di, Lam Ti luống cuống tay chân không biết làm sao: " Chị cố lên! "

Gia Di giọng run run, nước mắt nặng nề lăn trên má: " Không thể để đứa bé xảy ra chuyện...không được... Tuấn Thần! Tuấn Thần!"

" Anh đây, đừng sợ! Không sao đâu. " Tuấn Thần dang hai tay ôm cô vào lòng, cảm giác ấm áp này khỏa lấp khoản trống trong lòng bấy lâu nay của anh. Giọng nói anh dịu dàng biết mấy, đủ để trấn định nỗi bất an trong lòng Gia Di. Đúng vậy, chỉ thế thôi là đủ.

Lam Ti ở bên cạnh cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Hai người họ đã được đoàn tụ, cô ấy cũng yên lòng. Vết thương ở bụng và chân của Lam Ti chính lúc này mới tác động đến cô ấy. Lam Ti ý thức bản thân mất máu khá nhiều sắp không cầm cự được lâu. Hiện tại cũng không thể làm ảnh hưởng đến tình trạng của Gia Di.

Lam Ti hướng mắt nhìn Tuấn Thần đang ôm lấy Gia Di mỉm cười. Anh quả thật là một bức tường thành vững chắc bảo vệ chị. Hai người chắc chắn hạnh phúc.

Lam Ti lặng lẽ lê chân đi khỏi chỗ ấy, hướng đến một nơi xa trong bóng đêm. Bầu trời lấp lánh ánh sao, gió thổi lùa qua mái tóc đen mượt của cô gái nhỏ. Bất chợt, một lực đạo mạnh mẽ bế ngang thân người lung lay sắp ngã của Lam Ti.

" Cô ngốc, tìm chết sao? " Giọng nói trầm thấp đùa cợt nhưng trong đó chứa biết bao lo lắng.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, đôi mắt người đàn ông sáng ngời như những vì tinh tú. Trên người hắn mặt một bộ quân phục đầy uy nghiêm, hiên ngang đến mức như có thể chống chọi trời đất.

Lam Ti không thể tin mà mở to mắt, bật thốt một tiếng: " Zero? "

Hắn cong môi cười: " Sao? Có đẹp trai không? "

Tuấn Thần phất tay ra hiệu cho máy bay hạ xuống, đi theo anh vẫn có Dương Khả, cô ấy sẽ giúp ích trong trường hợp này. Gia Di và đứa bé chắc chắn không thể xảy ra chuyện được.

Bàn tay lạnh của Gia Di nắm lấy áo của Tuấn Thần, lời khẩn thiết: " Dù thế nào cũng phải để cho con chúng ta bình an ra đời... Anh phải hứa với em! "

Tuấn Thần biết tình cảm của Gia Di đối với con rất đặc biệt. Cô là người thiếu vắng tình thương của mẹ nên đối với đứa bé có một chấp niệm sâu sắc. Nhưng nếu phải quyết định...anh sẽ chọn Gia Di.

Tuấn Thần cúi đầu hôn lên trán cô, nhẹ giọng nói: " Em đừng lo lắng, Dương Khả đang ở đây. "

Gia Di chưa nhận được câu trả lời, nhíu mày một lần nữa khẩn khoản: " Em cầu xin anh! "

Đáy lòng Tuấn Thần rung rẫy, anh mím môi không nói chỉ nhìn người con gái trong lòng mình. Anh xin lỗi, anh không làm được...

Phía sau lưng Tuấn Thần là một trận hỗn chiến. Người Tiêu Gia toàn lực mà tấn công đám người của Laudrup. Chẳng bao lâu Tiêu Gia dành thế thượng phong áp chế được đám lính đánh thuê của Laudrup, về phần của lão thì bị áp giải khỏi xe ô tô.

Dương Khả chạy xuống khỏi máy bay, đến bên chỗ Gia Di và Tuấn Thần. Trong mọi hoàn cảnh, cô bác sĩ này luôn tích cực thực hiện nhiệm vụ.

Dương Khả xem xét nhanh chóng đưa ra kết luận: " Chị dâu vỡ túi nước ối, sắp sinh rồi! "

" Có nguy hiểm không? "

" Có nguy hiểm không? "

Dương Khả: " Hai người đừng khẩn trương a! Tuy không đủ điều kiện nhưng có em thì sẽ không sao! "

Gia Di vẫn lo lắng: " Nhưng hình như chị đã bị động thai, bụng rất đau. "

Tuấn Thần: " Giảm đau được không? "

Dương Khả: " Chuyện này...em sẽ cố gắng hết sức. Lão đại à, mau bế chị dâu lên máy bay. " Tại sao lúc này Lão đại lại không quyết đoán gì hết vậy. Bình thường anh luôn hành động thỏa đáng tất cả mà. Xem ra ngoài mặt Lão đại đang bình tĩnh nhưng thật ra đã như kiến bò chảo nóng rồi...

Tuấn Thần lúc này đã bế ngang Gia Di lên, cẩn thận mà đi.

Cách họ 20m, Laudrup chống gậy đứng giữa hai người Tiêu Gia, trên người ông ta không đã bị lục soát qua, tất cả vũ khí đều bị lấy đi. Nhưng sự ung dung một cách lạ thường của ông gây nên sự chú ý của Tử Khê. Anh ta cảm thấy gì đó rất lạ nhưng lại không biết nó xuất phát từ điểm nào.

Bỗng Laudrup cất tiếng cười, đôi mắt nhìn chăm chăm vào Tuấn Thần đang bế Gia Di. Lão đột nhiên trở tay đánh hai người đang kề mình, sau đó xoay đầu gậy. Đầu gậy lập tức tách rời và " biến " thành một khẩu súng mini. Lão nhắm vào vị trí trái tim của Tuấn Thần mà bắn...

" Lão đại! "

Tử Khê thì quả thật trở tay không kịp, anh ta lao đến đánh chệch đi khẩu súng của Laudrup. Nhưng quá muộn, đường đạn tuy lệch khỏi quỹ đạo ban đầu nhưng...

Tuấn Thần nén đau đớn sau lưng, hai tay gắng lực giữ lấy Gia Di nhưng hai chân lại không nghe lời mà khụy xuống...

" Thần! "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play