Âu Cung Ngụy đưa cô vào bên trong phòng nghỉ, sau đó nhẹ nhàng ra ngoài làm việc, bên ngoài Âu Cung Ngụy đang vừa làm việc vừa bị ánh mắt dò xét của ai kia khiến anh cảm giác khó chịu ngước lên bắn ánh mắt nguy hiểm về người kia.

" cậu có gì muốn hỏi thì hỏi đi, không cần dùng ánh mắt như vậy để nhìn tôi, không cẩn thận tôi móc hai mắt cậu". Âu Cung Ngụy lên tiếng đe dọa.

" cô ấy là cô gái 5 năm trước".

" đúng".

" tại sao". tuy trước kia cậu không nỡ nhìn cô bị anh làm khổ, nhưng rõ ràng cô ấy là người phản bội anh, khiến anh hận cô như vậy, thật sự khiến cậu rất khó hiểu khi hai người ở bên nhau.

" vì tôi yêu cô ấy". mắt Âu Cung Ngụy khi nói ra câu nói đó, khuôn mặt hạnh phúc biểu hiện rất rõ ràng, khiến đối phương thật không tin nổi.

" cậu có phải yêu đến điên rồi không". Trần Lưu có phải đã bỏ qua chi tiết gì khiến bản thân mơ hồ như vậy.

" đúng là có chút không được bình thường". bởi vì khi ở bên cô, số lần anh cười nhiều hơn trước rất nhiều.

" Âu Cung Ngụy". Trần Lưu như hét lên với anh.

" chỉ cần cô ấy tình nguyện ở lại bên cạnh tôi, còn lại những chuyện khác tôi không quan tâm".

Trần Lưu tức giận đứng dậy khỏi ghế, nhanh chóng xoay người đi ra ngoài, cánh cửa vừa mở ra bên trong liền nghe tiếng Âu Cung Ngụy nói.

" cô ấy chưa từng phản bội tôi". Âu Cung Ngụy nói rất nhỏ, chỉ đủ hai người nghe thấy.

Trần Lưu nghe thấy câu nói của anh, cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cậu rất hiểu, cho dù trước kia Cố Mạn Yên từng phản bội Âu Cung Ngụy đi chăng nữa, nếu còn yêu, Âu Cung Ngụy nhất định cũng sẽ đem cô về bên cạnh mình.

lúc nãy nói chuyện có hơi lớn tiếng, anh sợ cô sẽ thức giấc, liền nhanh chóng đi vào bên trong phòng nghỉ, nhìn thấy con mèo nhỏ vẫn còn ngủ ngon lành, anh mới yên tâm xoay người ra ngoài tiếp tục làm việc.

bên trong cánh cửa vừa đóng lại, Cố Mạn yên liền mở mắt ra nhìn, cô không hiểu hai người họ nói gì, nhưng cô biết, trước kia cô từng phản bội anh, cô thực sự phản bội anh sao, không thể nào, cô không thể nào phản bội anh được, cô rất rất yêu anh, cô sẽ không bao giờ phản bội anh.

Cố Mạn yên mất bình tĩnh, khiến đầu cô tại tiếp tục đau, những hình ảnh trước kia càng hiện rõ hơn, cô nhìn thấy cô đang nằm trên giường với một người đàn ông, người đó cô biết là ai, cô còn nhìn thấy anh, anh đau khổ, anh rời xa cô, anh không nghe cô nói.

Đầu Cố Mạn Yên càng lúc càng đau, hình ảnh càng thêm rõ, tim cô rất đau, đau đến bản thân không thể chịu đừng được nữa mà hét lên, bên ngoài nghe tiếng la của cô, liền hoảng hốt đi vào, nhìn cô ôm đầu ngồi một góc, đôi mắt vô hồn nhìn vào một khoảng không trước mắt, khiến tim anh đau nhói.

" Mạn Yên, nhìn anh, anh ở đây, đừng sợ, đừng sợ". Âu Cung Ngụy đưa tay ôm lấy cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lưng cô, giúp cô bình tĩnh lại.

" đừng đụng vào em, đừng đụng vào người em, em bẩn lắm, em phản bội anh, huhu em lại phản bội anh". Cố Mạn Yên đưa tay cố gắng đẩy anh ra, nhưng không được.

" Mạn Yên, em nói gì vậy, em không có phản bội anh, ngoan, không có". Âu Cung Ngụy nghe cô nói, liền giật mình, cô đang bắt đầu nhớ lại, nhưng lại chỉ nhớ lại những ảnh đó chứ.

" không không, buông em ra, làm ơn". anh đâu biết, ngay tại thời điểm cô phát hiện bên cạnh mình có người đàn ông khác, còn có nhìn thấy anh nhìn mình với đôi mắt hận thù, thất vọng, là lúc cô đau khổ nhất, tuyệt vọng nhất, khiến cô cả đời cũng không thể quên được.

" Mạn Yên, anh yêu em, anh sẽ không bao giờ buông em ra, nghe anh, em phải tin anh, em chưa bao giờ phản bội anh, em nhất định phải tin anh". nhìn cô dằn vặt với lỗi lầm của mình như vậy, khiến tim anh đau đến không thể chịu được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play