Bùi Kinh Chập đứng ở cửa, mặt đầy vẻ hoài nghi vào cuộc sống.
Hắn nhớ rõ ràng vừa rồi mình đỡ Phượng Tiêu vào bên trong, còn đích thân bắt mạch cho đối phương, mạch tượng yếu ớt lộn xộn, chính xác là triệu chứng độc phát tận xương, nội thương nghiêm trọng.
Chẳng lẽ đây là… hồi quang phản chiếu?
Lỗ mũi Bùi Kinh Chập chua xót.
Phượng Tiêu thấy hắn bất động tại chỗ, vẻ mặt vừa trắng vừa xanh, biến ảo vô cùng, không thể hiểu nổi, nói: “Ngươi bị điểm huyệt à?”
Tiếng nói vừa dứt, một người trung niên mặc quần áo xanh vội vã chạy tới, thở hổn hển gọi tên chữ của Phượng Tiêu: “Vân Thiên, đây là Cửu Chuyển đan của sư môn ta, có thể giữ lại lúc lâm nguy trọng thương…”
Giọng nói của Tam phủ chủ Minh Nguyệt hơi ngừng, cùng Bùi Kinh Chập nhìn dáng vẻ Phượng Tiêu mạnh như rồng như cọp mà sửng sốt.
Nhưng Minh Nguyệt phản ứng nhanh hơn Bùi Kinh Chập: “Ngươi giả bộ?”
Phượng Tiêu đắc ý nói: “Quy Tức đại pháp cùng Phong Mạch pháp tiến hành song song, có thể làm người ta giống như sắp chết, cõi đời này, sợ rằng ta là người đầu tiên nghĩ ra việc kết hợp hai thứ này lại.”
Cái trước dùng để giả chết chạy trốn, cái sau để cho át chế độc phát lan tràn, đều là biện pháp rất khẩn cấp mới làm, ai sẽ mang đi chơi chứ?
Khóe miệng Minh Nguyệt co quắp: “Nói cách khác, toàn thân cao thấp của ngươi, cũng chỉ có bàn tay bị thương, vì để cho Tả Nguyệt cục thiếu ngươi một ơn cứu mạng, ngươi phải liều mạng như vậy sao?”
Phượng Tiêu nhướng mày: “Ít nhất lần này, không chỉ tránh thoát một kiếp, còn biết được một bí mật không lớn không nhỏ, ngươi nói có đáng giá hay không?”
Phượng Tiêu cười tủm tỉm nói: “Tả Nguyệt cục là cái gì? Tả Nguyệt cục không có Thôi Bất Khứ, cũng giống như một người không có tim.”
Minh Nguyệt càng nghe càng chả hiểu gì.
Phượng Tiêu khoát khoát tay: “Chuyện này ngươi không cần quản, ba ngày sau, ta phải đi xa một chuyến, Bác Lăng An Bình, đi cùng Thôi Bất Khứ. Lão Tam, Giải Kiếm phủ vẫn để ngươi chăm nom đi.”
Minh Nguyệt, một cái tên tình thơ ý họa.
Nhìn tên đoán ý, rất nhiều người bình thường sẽ hình dung ra một nữ tử nhu tình như nước, nhưng thực tế thường rất tàn khốc, Minh Nguyệt không những không phải nữ tử, mà là một người trung niên thật thà không có gì đặc biệt. Hắn thức dậy còn sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, trên danh nghĩa đại phủ chủ, tình hình nhị phủ chủ suốt ngày chạy ra ngoài chơi, bằng vào việc quên ăn quên ngủ, giữ vững tinh thần tận tụy, có thể nói là trụ cột của Giải Kiếm phủ.
Tam phủ chủ nghe Phượng Tiêu phân phó, không ngoài dự đoán gật đầu một cái: “Không thành vấn đề, ngươi yên tâm đi.”
Bùi Kinh Chập chấn động tinh thần: “Lang quân, có thể đưa ta đi cùng không?”
Phượng Tiêu chê bai nói: “Lần trước ngươi bị trừ sạch bổng lộc năm nay, ta sợ lần này ngươi đi ra ngoài mắc một sai lầm, ngay cả bổng lộc sang năm cũng mất!”
Bùi Kinh Chập tủi thân: “Thuộc hạ đã tiến rất xa rồi!”
Phượng Tiêu đưa ra hai ngón tay: “Ta cho ngươi hai lựa chọn. Một là theo ta, nếu như mắc sai lầm một lần, liền trừ một tháng bổng lộc, không có giới hạn; hai là ta muốn ngươi đi đến một nơi, làm chuyện ta bảo ngươi làm, nếu chuyện này thành, không những trả lại tất cả bổng lộc ban đầu, hơn nữa còn thêm gấp đôi.”
Bùi Kinh Chập không chút nghĩ ngợi liền nói: “Ta chọn cái thứ hai!”
Phượng Tiêu hài lòng gật đầu, đáp ứng.
Vừa nghĩ tới có thể lấy lại bổng lộc bị trừ, lập tức Bùi Kinh Chập tâm tình phơi phới, vui vẻ xin được cáo lui trước.
Nhìn bóng lưng Bùi Kinh Chập mọc cánh là có thể bay, Minh Nguyệt sáng tỏ cười một tiếng: “Ngươi vốn muốn cho hắn chọn cái thứ hai đúng không?”
Phượng Tiêu: “Chắc chắn hắn sẽ không thể làm được việc ta giao, nhiều nhất chỉ có thể hoàn thành một nửa, đến lúc đó ưu điểm trừ khuyết điểm, trả lại bổng lộc cho hắn là được rồi, cũng không cần cho thêm.”
Minh Nguyệt không thể nói nổi: “Nhị phủ chủ, ta cảm thấy thân thế của ngươi có điểm khác thường, ngươi có muốn cho người tra một chút không?”
Phượng Tiêu khó hiểu: “Tra cái gì?”
Minh Nguyệt: “Tra xem Bắc triều có một gia đình họ Thiết, hơn hai mươi năm trước lạc mất thằng con tên Công Kê hay không.”
Gà trống sắt, một cọng lông cũng không bứt ra được.(*)
(*) Ý chỉ người keo kiệt, tương tự câu ‘vắt chày ra nước’.
Có điều Phượng Tiêu trời sinh da mặt dày, không cho là nhục nhã, ngược lại còn cho là đương nhiên, còn có lý do đầy đủ.
“Tên Bùi Kinh Chập này, suốt ngày không đặt tâm tư lên công việc, hôm nay chạy đi tặng hoa cho tiểu nương tử nhà bên cạnh, ngày mai lại đi giúp tiểu nương tử họ Tống ở cuối đường bán bánh hấp, còn nghĩ ta không biết sao? Ngọc không mài không sáng, người tuổi trẻ muốn nhiều bổng lộc như vậy làm chi, đủ dùng là được, tránh cho hắn cầm tiền lại đi ăn chơi đàng điếm!”
Phải nói người anh tuấn nhất Giải Kiếm phủ, tất nhiên không còn ai khác ngoài Phượng Tiêu, chỉ sợ dõi mắt toàn bộ Đại Tùy, cũng không có mấy ai có thể ngang hàng với y.
Nhưng người nếu quá mức chói mắt, cũng sẽ để cho người khác sinh ra cảm giác hời hợt, không dám thân cận quá đáng, ví dụ như những tiểu nương tử trong miệng Phượng Tiêu này, tuy ban đầu cũng một thời mê muội vì dung mạo của Phượng Tiêu, cuối cùng vẫn cảm thấy tiểu ca tuấn tú miệng ngọt như Bùi Kinh Chập thích hợp với cuộc sống sinh hoạt hơn, theo việc Bùi Kinh Chập suốt ngày xuất hiện ở khu vực này, hắn cũng trở thành người được yêu thích nhất trong mắt các tiểu nương tử lớn nhỏ gần đó.
Nếu Thôi Bất Khứ ở đây, nhất định sẽ nói Phượng Tiêu đang ghen tỵ với Bùi Kinh Chập, nhưng Minh Nguyệt là một người đàng hoàng, nghe lời của Phượng Tiêu, cũng chỉ sờ mũi một cái, dở khóc dở cười.
“Đúng rồi, ngươi còn phải tra một chuyện giúp ta.” Phượng Tiêu nói.
Minh Nguyệt rửa tai lắng nghe.
Phượng Tiêu: “Ngươi đi tra xem một chút, bản thân Lạc Bình công chúa, hoặc là Lâm Lang các mà nàng được chia lợi nhuận, có liên lạc với Vân Hải Thập Tam Lâu không?”
“Không thể đâu? Chẳng lẽ ngươi lại nghi ngờ Lạc Bình công chúa là người đứng sau sắp xếp việc tối nay? Nhưng nàng họ Dương đó!” Mặt Minh Nguyệt lộ vẻ kinh ngạc, bữa tiệc ngàn đèn xảy ra chuyện lớn như vậy, dù hắn chưa tới nhưng cũng đã được nghe kha khá rồi.
Phượng Tiêu: “Ngươi cảm thấy làm Thái hậu sung sướng, hay là làm Công chúa sung sướng?”
Minh Nguyệt bỗng cứng họng.
Phượng Tiêu lại hỏi: “Ngươi cảm thấy làm con trai Hoàng đế sung sướng, hay là tự làm Hoàng đế sung sướng?”
Minh Nguyệt: “Nhưng, mạt đế(*) tiền triều đâu phải cha đẻ của Công chúa, đương kim thiên tử mới là cha ruột. Cha ruột cùng con nuôi, vẫn có khác biệt.”
(*)Mạt đế = vua mất nước.
Phượng Tiêu gật đầu nói: “Theo lý thuyết đúng là như vậy, nhưng ngươi đừng quên, Lạc Bình công chúa là một người vô cùng cố chấp. Ban đầu tân triều mới lập, nàng mang lòng oán hận, cãi vã với Đế Hậu ngay trước mặt mọi người, thậm chí còn dùng cái chết bức bách, cuối cùng mặc dù ngày càng yếu dần, nhưng từ thái độ của nàng đối với Thôi Bất Khứ, cũng có thể thấy được, thật ra nàng chưa bao giờ quên được đoạn quá khứ này. Chỉ là, nàng không dám oán hận Đế Hậu, cho nên liền chuyển oán hận lên người Thôi Bất Khứ.”
Minh Nguyệt: “Ngươi nói những điều này, cũng chỉ là suy đoán, còn có căn cứ khác không?”
Phượng Tiêu: “Người vừa rồi mai phục dưới đáy xe giao thủ cùng ta, có võ công cực cao, chỉ bằng vào một tên nam sủng Nhâm Dược của Công chúa, ta không tin gã có bản lĩnh như vậy, tìm được đám cao thủ này ra sức.”
Minh Nguyệt: “Ý ngươi là, sau lưng Nhâm Dược, còn có người khác, hơn nữa người này có thể có liên quan đến Vân Hải Thập Tam Lâu, cũng có liên quan đến Lạc Bình công chúa.”
Phượng Tiêu nghĩ ngợi chốc lát, chậm rãi nói: “Nói không chừng, Lạc Bình công chúa chính là người chủ mưu sau màn của Vân Hải Thập Tam Lâu.”
Minh Nguyệt há hốc mồm cứng lưỡi, cảm thấy suy đoán của đối phương thật sự quá to gan, nhưng to gan thì to gan, lại không thể không tính là thiên mã hành không(*), không bằng không cớ, chính vì có nguyên nhân như vậy, càng cảm thấy sợ hãi rùng mình.
(*)Thiên mã hành không (ngựa thần lướt gió tung mây) = Suy nghĩ phong phú, không bị bó hẹp.
“Nhưng, thật sự Lạc Bình công chúa không giống người có tâm cơ lòng dạ thâm trầm như vậy, hơn nữa tiền triều đã không còn, coi như nàng tiêu diệt cha ruột đệ ruột mình, cũng không khả năng phục hưng Vũ Văn thị, chẳng lẽ còn nghĩ mình là nữ chính sao?”
Phượng Tiêu sờ cằm: “Suy đoán to gan một chút cũng không phải là chuyện xấu, ta không tin Thôi Bất Khứ không nghĩ tới điều này, dù sao ngày mai, ngươi điều động người bắt đầu âm thầm bắt tay điều tra, quan sát kĩ Lạc Bình công chúa, ta tin sớm muộn có thể phát hiện ra gì đó từ người nàng.”
Dứt lời, y có chút đắc ý nói: “Lần này, Giải Kiếm phủ nhất định phải phá án nhanh hơn Tả Nguyệt cục một bước, đừng để cho bọn họ cướp hết công lao, ta thích nhất nhìn thấy vẻ mặt tuy khó chịu nhưng vẫn phải chịu đựng của Thôi Bất Khứ!”
Minh Nguyệt không thể nói nổi: “Thôi Bất Khứ không biết ngươi giả vờ trọng thương? Một người sắp chết, ba ngày sau có thể sống bình thường nhảy nhót đi Bác Lăng, ngươi cảm thấy Thôi Bất Khứ ngu như vậy sao?”
Nụ cười của Phượng Tiêu trong nháy mắt đông lại một cái.
Y vuốt mặt, vẻ mặt biến thành nghiêm trọng: “Ngươi nói đúng, ba ngày quá ngắn, ngày mai ngươi phái người đi nói cho hắn, thương thế của ta tái phát, bảo hắn đợi ta thêm năm ngày chữa thương.”
Minh Nguyệt nghĩ kế: “Có muốn nói ngươi độc thương nghiêm trọng, khả năng không chữa được, để hắn đến thăm ngươi không?”
Phượng Tiêu: “Không được, ngươi không biết cái họ Thôi này là con lừa thuận từ đầu đến đuôi, chỉ có thể vuốt lông xuôi, lại thông minh đa nghi, càng muốn để hắn làm, hắn lại càng không làm hết sức, hơn nữa nói nhiều khẳng định sẽ bị hắn phát hiện, nói đến lúc cần dừng là được rồi.”
Minh Nguyệt nhếch mép một cái: “Theo ngươi theo ngươi hết, ta về nghỉ ngơi trước!”
Phượng Tiêu trùm chăn nằm xuống, nhắm mắt nói: “Giả bộ cũng phải giả bộ hết, ngay bây giờ, ta chính là người bị trọng thương vai không thể gánh tay không thể xách, thổi nến giúp ta đi.”
Minh Nguyệt: …
Đợi đến khi Minh Nguyệt cài cửa lại, tiếng bước chân xa dần, Phượng Tiêu mới mở mắt lần nữa, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh trăng mông lung chiếu lên cửa sổ, giống như ánh sao chiếu lên màn xe ngựa lúc trước.
Xe ngựa lắc lư, tấm đệm mềm mại, còn có khuôn mặt tái nhợt nào đó.
Chậc, gương mặt đó bình thường không có gì lạ, không bằng một hai phần mười của bổn tọa, có gì đáng khen đâu?
Nhưng mà, tiếng rên rỉ thoát ra giữa răng môi đối phương, hình như cũng không quá khó nghe.
Phượng Tiêu sờ lên môi của mình.
Vốn chỉ là một nửa hứng thú, một nửa dò xét, nhưng bây giờ, hứng thú không những chưa giảm, dò xét giống như cũng có câu trả lời gì.
“Thật giống như có chút không ổn rồi.” Y tự lẩm bẩm.
Vậy nếu như sau này có cơ hội tốt trước mắt để hố Thôi Bất Khứ, y nên xuống tay, hay không xuống tay đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT