“Độc ác? Được! Vậy tôi sẽ cho cô biết thế nào là độc ác.”
Thấy vẻ mặt lạnh như băng của Bạch Nhật Hy khi nhìn Đỗ Minh Nguyệt thì sáu nam chủ liền lo lắng cô sẽ làm gì cô ta, lúc này Cơ Hâm Bằng vội vàng chắn giữa Bạch Nhật Hy và Đỗ Minh Nguyệt rồi đẩy nhẹ cô ra khỏi Đỗ Minh Nguyệt.
“Bạch tiểu thư, cô lại muốn làm gì hả? Tôi đã luôn tin tưởng cô là một cô gái tốt với cá tính mạnh mẽ, nhưng không ngờ cô lại xấu xa đến như vậy! Tôi đã luôn tin tưởng và tôn trọng cô như vậy... Đây sẽ là lần cuối cùng tôi gọi cô là ‘Bạch tiểu thư’!” Cơ Hâm Bằng nhìn Bạch Nhật Hy với ánh mắt thất vọng đến tột cùng rồi lại quay sang ôm lấy cơ thể run rẩy của Đỗ Minh Nguyệt.
Nghe những lời Cơ Hâm Bằng nói, Bạch Nhật Hy một chút cũng không để tâm mà quay sang nhìn Chu Nhất và Chu Dạ bằng ánh mắt khó hiểu rồi lên tiếng hỏi hai người.
“Em rất xấu xa sao?” Bạch Nhật Hy cố bắt chước bộ dạng ủy mị, yếu đuối của Đỗ Minh Nguyệt nhìn hai người nói.
“Không, em không hề xấu xa chút nào. Đối với anh, em lúc nào cũng là tiểu thiên sứ.” Chu Nhất nhìn vẻ mặt phụng phịu hai mắt hơi đỏ hồng của Bạch Nhật Hy liền nhịn không được tiến tới xoa đầu cô nhẹ nhàng nói.
“Em hãy dừng lại ngay đi! Cái tốt không học mà đi học cái thứ không tốt đã vậy còn rẻ tiền của lục trà biểu. Trông em thật kinh và khó coi!” Chu Dạ không chút nể nang gì nhìn Bạch Nhật Hy với vẻ mặt lưu manh như lần đầu cô gặp anh mà nói.
Chu Dạ vừa dứt câu thì mặt Đỗ Minh Nguyệt liền tối sầm lại, cánh tay phải đang ôm lấy cánh tay trái của bản thân nắm chặt lại đến mức cả móng tay như muốn cắm vào da thịt.
Bạch Nhật Hy lúc này nghe Chu Dạ nói xong thì liền đen mặt, anh dám nói cô trông khó coi sao? Nhưng thôi không sao, cô sẽ không để bụng vì có vẻ anh chỉ vừa trở lại như bình thường đối với cô mà thôi. Không tính toán với Chu Dạ, Bạch Nhật Hy liền quay sang Nam Cung Diệp đang đứng cách cô không xa.
“Vậy còn anh? Anh cũng cảm thấy tôi rất xấu xa sao?”
“K-không, anh không...” Nam Cung Diệp lúng túng khi được Bạch Nhật Hy hỏi một câu gần như là một câu hỏi hốc búa đối với anh.
“Nếu anh không trả lời được câu đó cũng không sao. Vậy... anh có tin tôi không? Hay là anh cũng cảm thấy tôi chính là kẻ đã hãm hại bỏ thuốc vào ly rượu của Đỗ Minh Nguyệt?” Bạch Nhật Hy tiến đến gần Nam Cung Diệp đứng sát mặt đối mặt với anh hỏi.
Nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp của Bạch Nhật Hy, câu trả lời của Nam Cung Diệp như nghẹn lại. Anh muốn thốt ra chữ ‘tin’ nhưng khi liếc mắt nhìn sang Minh Nguyệt đáng thương vẫn còn đang sợ hãi ngồi trên giường với sự bán khỏa thân thì anh lại không thể thốt ra được.
Nhìn vẻ mặt, ánh mắt của Nam Cung Diệp, Bạch Nhật Hy cũng đã đoán chắc được câu trả lời của Nam Cung Diệp. Bạch Nhật Hy khi này đột nhiên phá lên cười như một kẻ điên khiến cho tất cả mọi người có mặt trong căn phòng đều giật thót mình.
“Hahahaha, tôi biết lắm mà! Tôi biết chắc anh sẽ không tin tôi! Tôi biết, đến cuối cùng cho dù có chuyện gì đi chăng nữa Nam Cung Diệp anh cũng sẽ chọn Đỗ Minh Nguyệt. Hahahaha, không chỉ riêng anh mà cả bọn người các người đều như vậy. Không cần biết đúng hay sai nhưng các người đều lựa chọn tin tưởng cô ta. Còn tôi, cho dù tôi không sai, tôi là người đúng thì các người cũng chẳng tin tôi! Tôi đúng là ngu nên khi đó mới moi cả tim ra cho bọn ác quỷ máu lạnh các người! Hahahaha, tôi thật ngu!” Bạch Nhật Hy đột nhiên trở nên khác thường, cô phá lên cười một cách điên dại. Nói được nửa chừng thì đột nhiên nước mắt của cô từng giọt từng giọt rơi xuống trong sự chứng kiến của tất cả mọi người.
“Tiểu Hy, em làm sao vậy?” Chu Nhất quýnh quáng chạy đến ôm lấy Bạch Nhật Hy vào lòng vỗ về.
Chu Dạ cũng lo lắng không kém vội vã chạy đến gần Bạch Nhật Hy hai tay không ngừng lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt trắng noãn đã bị đỏ lên của cô. Còn Bạch Nhật Hy trong vòng tay của Chu Nhất và được bao bọc bởi Chu Dạ thì cô cũng dần trở lại như bình thường.
Khi này trong lòng Bạch Nhật Hy không ngừng mắng chửi, cmn thế quái nào mà tự dưng cảm xúc của nguyên chủ lại xuất hiện nữa thế này? Chẳng phải cô đã kiểm soát được cảm xúc, hành động, lời nói và cả suy nghĩ của thể xác nguyên chủ rồi hay sao? Nhưng mà hình như có một điều không đúng ở đây, đó là khi nãy cô hoàn toàn không thể kiểm soát được bất cứ thứ gì thuộc về thể xác này, lúc đó dường như là người điều khiển thể xác này là ý thức, à không, nói đúng hơn thì khi nãy chính là ‘Bạch Nhật Hy’ nữ phụ hiện thân mới phải.
Chẳng phải cô ấy nói 4 tháng hay sao? Bây giờ vẫn còn thời hạn 3 tháng, vậy tại sao Bạch Nhật Hy cô lại bị khống chế bởi nguyên chủ cơ chứ. Bạch Nhật Hy mang dấu chấm hỏi lớn trong lòng nhưng bên ngoài tỏ ra bình thường. Đưa tay lau nước mắt của chính mình, cô nói nhỏ trấn an Chu Dạ và Chu Nhất rồi khỏi vòng tay của Chu Nhất bước đi đến chỗ Nam Cung Diệp đứng.
“Nam Cung Diệp, từ nay về sau, anh đừng bao giờ nói tôi không cho anh cơ hội. Tôi đã cho anh cơ hội rồi, nhưng chỉ là anh không biết nắm giữ lấy mà thôi.” Bạch Nhật Hy giương đôi mắt hổ phách đã bị đỏ lên vì khóc nhìn thẳng vào cặp mắt đang cố trốn tránh ánh nhìn từ cô của Nam Cung Diệp.
Nam Cung Diệp khi này cũng chẳng im lặng chẳng nói tiếng nào. Làm sao anh có thể tin cô được khi mọi thứ vẫn chưa rõ ràng cơ chứ.
Bạch Nhật Hy không đếm xỉa đến Nam Cung Diệp nữa mà quay sang nói nhỏ với Chu Dạ rồi anh liền bước ra ngoài trong phút chốc rồi trở lại với một người nữ nhân trẻ tuổi.
“Uyển Dư, mở màn hình lớn của phòng kết nối với camera an ninh của toàn bộ đại sảnh hội trường buổi tiệc cho các vị đây cùng nhau xem nào. Để xem, tôi có phải là người đã hại người tình bé nhỏ của bọn họ hay không!” Bạch Nhật Hy hơi ngửa đầu về phía người con gái được gọi là Uyển Dư nói với giọng đầy mỉa mai.
Vừa nghe Bạch Nhật Hy nói khắp nơi đại sảnh của hội trường buổi tiệc đều có camera ghi lại thì khi này Đỗ Minh Nguyệt đang nằm trong lòng ngực rắn rỏi của Cơ Hâm Bằng chợt giật thót hướng về phía Bạch Nhật Hy hét lớn.
“CAMERA???”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT