“Bạch Nhật Hy!?” Nhiếp Hạo Nhiên thốt lên trong sự ngạc nhiên.
“Chị? Sao chị lại ở đây? Đây không phải là nơi chị có thể đến làm loạn đâu, rời khỏi ghế của tổng tài ngay đi. Không thì khi Chu tổng về bắt gặp thì sẽ nguy mất!” Đỗ Minh Nguyệt trợn mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy người ngồi trên ghế là Bạch Nhật Hy, nhưng rất nhanh cô đã uyển chuyển thay đổi nét mặt sang kinh hãi cùng lo lắng như một người chị lớn đang lo lắng cho người em gái hay làm loạn vậy.
Bạch Nhật Hy liếc mắt hờ hững nhìn sang vẻ mặt lo lắng y như thật của Đỗ Minh Nguyệt, trong lòng không tấm tắc khen ngợi, diễn xuất được đến mức này thì cô ta đi làm diễn viên được rồi đấy, đóng rất đạt! Rất có tố chất làm ảnh hậu a!
Nhiếp Hạo Nhiên vẫn chưa thoát ra khỏi kinh ngạc, tại sao Bạch Nhật Hy cô lại xuất hiện ở Tinh Không? Chẳng phải tổng tài của Tinh Không là họ Chu hay sao? Nhưng tại sao người nhân viên nữ khi nãy lại gọi cô là boss? Lúc này Nhiếp Hạo Nhiên hơi nhíu mày nhìn thẳng Bạch Nhật Hy không rời, trong lòng thầm đưa ra hàng loạt câu hỏi tại sao.
Mi tâm cau lại nhìn về phía Bạch Nhật Hy trong giây lát, Nhiếp Hạo Nhiên quyết định lên tiếng hỏi cho ra lẽ, chẳng phải tổng tài của Tinh Không là họ Chu hay sao? Vì sao Bạch Nhật Hy lại ngồi ở chiếc ghế tổng tài?
“Bạch Nhật Hy, tại sao cô lại ở đây? Chẳng phải tổng tài của Tinh Không là họ Chu hay sao?”
“Tại sao tôi lại không thể xuất hiện ở Tinh Không? Đúng là tổng tài của cái Tinh Không này họ Chu. Nhưng mà… nếu tôi nói tôi là người lập nên cái Tinh Không này thì anh tin không?” Nói được nửa chừng thì Bạch Nhật Hy hơi dừng lại suy ngẫm rồi lại nói tiếp với vẻ mặt nửa thật nửa đùa dễ khiến cho người khác mờ mịt.
Nhiếp Hạo Nhiên là người ra vào trong giới thương trường, gặp qua biết bao nhiêu loại người khác nhau, kể cả những kẻ ngông cuồng, ngạo mạn, dối trá, hay gì gì đó đều đã gặp phải rồi. Hắn tự hào mình là một người có mắt nhìn người nhưng bây giờ đứng trước Bạch Nhật Hy thì hắn lại mờ mịt, không biết rốt cuộc cô đang nói thật hay là nói dối nữa.
“Bớt nói đùa lại đi Bạch Nhật Hy! Cô nghĩ cô nói như thế thì tôi tin cô ngay sao? Muốn lừa người thì cô nên tìm kẻ ngốc mà lừa!” Nhiếp Hạo Nhiên bày ra vẻ mặt lanh tanh nhìn Bạch Nhật Hy.
“Đấy! Nếu không tin tưởng được bất kỳ điều gì tôi nói thì đừng có hỏi, Nhiếp tổng ạ!” Bạch Nhật Hy cũng chả buồn để ý nét mặt đang đen dần của Nhiếp Hạo Nhiên mà nói.
Còn Đỗ Minh Nguyệt khi nghe Bạch Nhật Hy nói thế thì chợt thầm cười khẩy khinh miệt cô ta, nói dối không biết ngượng miệng. Cả cái công ty lớn như Tinh Không mà Bạch Nhật Hy cô ta dám tự nhận mình là người sáng lập ra thì quả là quá chọc cười người khác rồi. Mặc dù nghĩ như thế nhưng Đỗ Minh Nguyệt cô không hề biểu hiện gì ra bên ngoài như suy nghĩ của chính mình, mà tia hoang mang lo lắng trong mắt cô càng lúc càng nồng đậm, diễn y như thật chạy đến bên cạnh Bạch Nhật Hy đang ngồi trên ghế lớn tổng tài ôm lấy cánh tay của cô ta.
“Nhật Hy, chị đừng đùa nữa được không? Chuyện này không nên lấy ra đùa đâu. Để người khác nghe thấy thì không hay. Chúng ta trở về thôi chị!”
“Đùa? Tôi có đùa hay không vẫn không đến lượt cô lên tiếng! Nhiếp tổng, hy vọng anh quản chặt đoá sen trắng hai chân của mình cho tốt!” Nói rồi nét mặt Bạch Nhật Hy đanh lại, quay sang gỡ cánh tay đang ôm lấy tay chính mình của Đỗ Minh Nguyệt ra rồi đẩy mạnh cô ta.
Bị Bạch Nhật Hy đẩy mạnh, Đỗ Minh Nguyệt liền té nhào xuống nền đến trật cả mắt cá chân. Không lường trước được hành động của Bạch Nhật Hy, Nhiếp Hạo Nhiên vẫn còn bất ngờ nhanh chóng chạy đến bên Đỗ Minh Nguyệt đỡ cô ta đứng dậy rồi dìu cô ta đến ghế ngồi. Nhìn xuống chân phải của Đỗ Minh Nguyệt đã bị sưng lên thì Nhiếp Hạo Nhiên bao giới hạn kiên nhẫn, nhẫn nhịn của bản thân hắn liền như bị đánh đổ.