Sau khi Bạch Nhật Hy đứng dậy rời khỏi bàn đi về hướng nhà vệ sinh thì Nam Cung Diệp cũng đứng lên đi theo phía sau cách cô một khoảng. Và một lúc lâu sau thì Mộ Dung Thần cũng đứng lên rời đi theo hướng hai người đi.

Bạch Nhật Hy bước vào nhà vệ sinh, rửa mặt xong cô đứng nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân trong gương. Bạch Nhật Hy khi này đưa tay lên ngực trái để cảm nhận nhịp đập trái của chính mình.

Có lẽ, cô đã hoàn toàn kiểm soát được cảm xúc của thân xác nguyên chủ rồi. Bạch Nhật Hy không còn cảm thấy lồng ngực trái nhói lên mỗi khi gặp mặt nam chủ nữa rồi. Hoặc cũng có thể là do chính cô đã mất đi hoàn toàn cảm xúc với sáu nam chủ cũng nên.

Sau một hồi tự nhủ với lòng mình xong, Bạch Nhật Hy rửa tay rồi bước ra bên ngoài nhà vệ sinh, vừa bước ra khỏi thì cô đã bị một bàn tay kéo vào trong một góc khuất.

Đến khi nhìn rõ người kéo mình là ai thì Bạch Nhật Hy giật mình với gương mặt phóng to của Nam Cung Diệp, đôi mắt anh hằn đầy tơ máu như một con thú hoang đang tức giận.

“Tiểu Hy, em nói đi. Lời của cái tên kia có phải là thật không?” Nam Cung Diệp dường như biến thành một người khác mà khẽ gầm gừ.

“Ý anh là lời nói ở ngoài cửa của Chu Dạ sao?” Bạch Nhật Hy trầm mặt nói.

“Phải!” Nam Cung Diệp gần như là gầm lên với cô.

“Nếu tôi nói là thật thì sao?” Bạch Nhật Hy dùng ánh mắt thản nhiên nhìn Nam Cung Diệp càng lúc càng thở mạnh giận dữ.

“E-em...! Tiểu Hy, anh biết em giận anh vì đã không tin em. Nhưng mà lúc đó chính mắt anh nhìn thấy làm sao anh tin em được đây.” Nam Cung Diệp lúc này hơi xìu lại, hai tay anh đang chống ép Bạch Nhật Hy vào tường cũng hơi yếu lại, anh gục đầu nhìn xuống đất thều thào nói.

“Chính mắt nhìn thấy? Anh chính mắt nhìn thấy tôi hai tay đẩy cô ta xuống sao?” Bạch Nhật Hy trợn mắt nói.

“K-không có, nhưng lúc đó, nếu như em không đẩy Minh Nguyệt thì làm sao cô ấy lại ngã xuống cầu thang cơ chứ? Tiểu Hy, chỉ cần em nhận lỗi và xin lỗi Minh Nguyệt thì chúng ta làm lại từ đầu có được hay không?” Càng nói Nam Cung Diệp càng tha thiết nhìn Bạch Nhật Hy, giọng điệu đầy sự cầu khẩn.

“Nhận lỗi? Tôi có lỗi gì mà nhận? Cái gì mà làm lại từ đầu? Không phải người anh thích là Đỗ Minh Nguyệt hay sao? Chúng ta chấm dứt rồi Nam Cung Diệp thiếu gia.” Giọng điệu lạnh tanh của Bạch Nhật Hy cùng nụ cười khẩy của cô khiến cho Nam Cung Diệp chợt cảm thấy rét lạnh trong lòng.

Nam Cung Diệp khi này không biết phải nói gì mà chỉ mím mím môi nhìn cô, Bạch Nhật Hy thấy anh đã im lặng không nói nữa thì cô gạt tay Nam Cung Diệp ra để rời đi. Bạch Nhật Hy đi được vài bước thì đã bị Nam Cung Diệp nắm lấy cổ tay kéo lại một lần nữa.

Kéo Bạch Nhật Hy trở lại, Nam Cung Diệp ôm chặt cô vào lòng. Anh lúc này hoàn toàn trở nên hoảng loạn mà nói.

“Được, được, được, em không xin lỗi Minh Nguyệt cũng không sao, em không nhận lỗi cũng không sao. Anh không ép em nữa. Nhưng chúng ta có thể trở về như ban đầu được không?”

Nghe những lời Nam Cung Diệp nói, trong lòng Bạch Nhật Hy càng lúc càng lạnh lẽo hơn. Hình ảnh trong khoảnh khắc cô ngã xuống cầu thang ngay buổi tiệc ở Nam Cung gia lại hiện lên. Nếu như ngay lúc đó không có Chu Dạ và Chu Nhất thì có lẽ bây giờ cơ thể này đã trở nên bán tàn phế rồi.

Lạnh lùng đẩy Nam Cung Diệp ra, Bạch Nhật Hy nhìn anh với ánh mắt không có chút một tia ấm như ngày trước nữa. Mà khi nhìn vào con ngươi màu hổ phách kia chỉ toàn là băng lạnh.

“Xin lỗi! Không thể! Từ ngày xảy ra việc ấy thì chúng ta đã hoàn toàn kết thúc rồi!” Không chút do dự, Bạch Nhật Hy quay lưng rời khỏi không một chút lưu luyến.

Bạch Nhật Hy rời đi không một chút để tâm đến Nam Cung Diệp đang cảm thấy như thế nào. Sau khi Bạch Nhật Hy quay trở ra bàn ăn thì ở phía sau ở một góc rẽ nào đó gần sát với nơi cô và Nam Cung Diệp đã nói chuyện, Mộ Dung Thần bước ra từ góc rẽ ấy thần tình phức tạp không biết đang nghĩ gì.

Còn Nam Cung Diệp sau khi bị Bạch Nhật Hy gạt phăng tay chính mình rời đi để lại anh đứng bất động ở nơi đó với dòng cảm xúc ngổn ngang. Bạch Nhật Hy cô nói anh thích Minh Nguyệt thì cũng không hẳn là sai.

Trong hơn một tháng chuẩn bị cho bữa tiệc, anh đã tiếp xúc với Minh Nguyệt nhiều hơn và cảm thấy cô ấy cũng rất đáng yêu, và Nam Cung Diệp cũng có chút thích Đỗ Minh Nguyệt.

Nhưng mà, Nam Cung Diệp biết rõ tận sâu trong lòng mình có cảm xúc mãnh liệt với ai nhất. Anh thích Bạch Nhật Hy không phải giả dối, những cảm xúc khi cả hai vẫn còn bên nhau, những cảm xúc anh giành cho cô là thật. Mặc dù vậy, không hiểu sao ban đầu Nam Cung Diệp yêu thích Bạch Nhật Hy rất nhiều, như cô là cả thế giới của anh. Nhưng rồi lại chẳng biết vì sao đột nhiên cảm giác mãnh liệt ấy lại vơi đi một nửa.

Và một nửa ấy lại rơi vào đúng nơi của Đỗ Minh Nguyệt. Vào lúc buổi tiệc rượu khi cả hai người rơi xuống cầu thang, Nam Cung Diệp cứ nghĩ mình đã hoàn toàn bị Đỗ Minh Nguyệt thu phục rồi. Vì khi ấy ngoài hình ảnh Đỗ Minh Nguyệt đang chơi vơi giữa không trung ra thì anh không nhìn thấy được bất cứ gì khác.

Nhưng rồi đến khi Bạch Nhật Hy cô rời đi, rồi mất tích. Nam Cung Diệp lúc này dường như phát hoả vì sự biến mất của cô. Cứ nghĩ bản thân mình đã thích Đỗ Minh Nguyệt thì sẽ không còn nhớ đến Bạch Nhật Hy nữa, nhưng mà Nam Cung Diệp vẫn không thể nào quên được cô. Và cho đến mới lúc nãy, khi anh gặp lại Bạch Nhật Hy thì anh thực sự vui mừng vì cuối cùng cô cũng xuất hiện. Cho đến khi bên cạnh cô xuất hiện hai người con trai khác.

Nam Cung Diệp đứng bất động trong một lúc với vẻ mặt mất mác cùng thất vọng. Nếu như ngày hôm đó không xảy ra sự tình ấy, thì có lẽ Nam Cung Diệp anh và Bạch Nhật Hy cô vẫn còn vui vẻ bên nhau. Cứ bất động như thế được một hồi sau thì Nam Cung Diệp cũng chấn chỉnh nét mặt trở lại bình thường rồi bước ra ngoài.

Lúc này Bạch Nhật Hy bước ra ngoài trước thì cái hình ảnh Đỗ Minh Nguyệt đang nằm trong lòng Chu Dạ rơi vào mắt cô đầu tiên. Chẳng những thế, Đỗ Minh Nguyệt vờ như muốn lấy thế đứng dậy mà cứ đụng chạm vào Chu Nhất dù cho mặt anh cau có không vui.

Bạch Nhật Hy bây giờ mới biết không chỉ bọn nam chủ là tra nam thì nữ chủ cũng chả tốt đẹp gì. Tra nam đi với tiện nữ thì xứng đôi vừa lứa quá rồi còn gì. Vậy mà bây giờ, Đỗ Minh Nguyệt cô ta còn dám ve vãn người của Bạch Nhật Hy cô.

Bước đến bên bàn ăn của chính mình, Bạch Nhật Hy đứng từ trên cao nhìn xuống Đỗ Minh Nguyệt làm trò. Khi này mặt Bạch Nhật Hy đã đen lại lạnh lẽo nhìn Đỗ Minh Nguyệt cùng Chu Nhất và Chu Dạ. Hai anh thì vừa nhìn thấy ánh mắt của cô liền giơ tay đầu hàng như ý nói mọi chuyện không liên quan đến hai người, chuyện này hoàn toàn là do mình Đỗ Minh Nguyệt làm trò.

Nhìn hành động của hai người, Bạch Nhật Hy cũng chả nói gì mà dời tầm mắt sang nữ chủ Đỗ Minh Nguyệt rồi cô nắm lấy cổ áo cô ta kéo mạnh hất ra bên ngoài.

Đột ngột bị một lực mạnh kéo hất ra ngoài, Đỗ Minh Nguyệt chới với ngã xuống nền nhà gây ra động tĩnh khá lớn, khiến cho nam chủ đang ngồi ở bàn khác phải hướng mắt nhìn đến nơi phát ra tiếng động. Vừa nhìn thấy người ngồi dưới nền nhà với tay chân đã bị xước nhẹ thì liền lập tức chạy đến dìu Đỗ Minh Nguyệt đứng dậy.

Tần Minh lúc này mới kéo Đỗ Minh Nguyệt ra sau lưng chính mình để che chắn. Bọn nam chủ bấy giờ như bị phát cuồng mà như muốn gào lên với Bạch Nhật Hy cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play