“Ngoại công, trong đám dược liệu này của người có hai linh dược ngọc châu sao? Một cái là Thất Tinh Thảo nhị giai, còn một cái… Là Ninh Thần Hoa tam giai…”
Vừa nghe thấy mấy chữ dược liệu tam giai này, Phong Như Khuynh rõ ràng cảm giác được Phù Thần trong không gian kích động một chút, rõ ràng đây là vật nhỏ đói lâu rồi bắt đầu đánh chủ ý lên linh dược tam giai này.
Sắc mặt của Phong Như Khuynh đen lại, linh dược này là của ngoại công, hơn nữa có thể lấy được linh dược tam giai cho ngoại công dùng, cũng tốn không ít công phu sao nàng có thể để vật nhỏ này ăn.
Nạp Lan lão gia tử kinh ngạc nhìn Phong Như Khuynh: “Con lại… Biết được linh dược?”
“Ngoại công, người có thể nói cho con sao người có thể lấy được linh dược này không?” Phong Như Khuynh cười nhạt hỏi.
Linh dược tam giai khác với tầm thường, chỉ sợ có tiền cũng cần chút công phu.
Nạp Lan lão gia tử than một tiếng: “Hai cây linh dược này bị bảo tồn đến hỏng rồi, cho nên họ bán ra cho ta, ta thử xem xem có thể nuôi sống nó hay không.”
Linh dược khác với dược liệu bình thường, dược liệu bình thường có thể sơ chế thành để dự trữ, còn linh dược cần phải dùng lúc còn mới, nhưng mà có một số linh dược không phải một năm bốn mùa đều có nên nhất định phải dùng vật phẩm để tăng thêm tồn trữ.
Hai cây linh dược này, xác thật đã bị hỏng, không đủ tươi nữa, nhưng ngoại nếu công dùng phương pháp tưới như bình thường, sớm hay muộn cũng sẽ tưới linh dược này đến chết.
Phong Như Khuynh rũ đôi mắt xuống, dùng linh hồn truyền âm hỏi: “Phù Thần, ngươi có biện pháp cứu linh dược hay không?”
Một lát sau, linh hồn truyền đến giọng của Phù Thần.
“Ngươi có thể bồi dưỡng linh dược là có thể cứu sống nó, vấn đề đơn giản như vậy còn muốn hỏi ta?”
Khuôn mặt của Phong Như Khuynh đen vài phần: “Tuy bọn họ là người thân của ta, nhưng chuyện ta sẽ bồi dưỡng linh dược này, trước khi ta trưởng thành tạm thời không thể để người khác biết, ngươi có biện pháp khác hay không?”
Phù Thần trầm mặc nửa ngày: “Không có phương pháp khác, linh dược này để ở đây cũng lãng phí, không bằng ngươi trộm về để ta và Thanh Hàm ăn nó.”
Hắn đói bụng lâu lắm rồi muốn ăn linh dược này.
“Cây này tuyệt đối không được.” Phong Như Khuynh nheo hai mắt lại: “Ta cho ngươi một lựa chọn, nói cho ta biện pháp khác nếu không ta và ngươi giải trừ quan hệ mẫu tử!”
“…”
Phù Thần sửng sốt, thật lâu sau hắn mới tâm không cam tình không nguyện: “Dùng nước của nhân sâm trăm năm để tưới, dù sao đây cũng là linh dược dược liệu bình thường không thể cho nó sinh mệnh lực, thấp nhất cũng phải là nhân sâm trăm năm.”
“Tuy nhân sâm trăm năm cũng quý hiếm, nhưng dù sao cũng không phải là linh dược, không khó khăn lắm, chỉ cần ra sức thì rất nhanh có thể lấy đến tay.” Lúc này Phong Như Khuynh mới vừa lòng cười.
Sau đó, linh hồn truyền đến giọng nói cẩn thận của Phù Thần: “Phương pháp ta đã nói cho ngươi, ngươi sẽ không giải trừ quan hệ mẫu tử với ta chứ?”
Mất đi nàng thì hắn phải đi đâu để tìm cơm cha áo mẹ chứ?
Đáng tiếc, vốn dĩ hắn muốn lấy Ninh Thần Hoa đi nhưng lại bị ngâm nước nóng…
“Lần sau ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời thì đương nhiên ngươi chính là nhi tử tốt của ta.”
Dù sao đứa nhi tử này là bạch kiểm, chẳng những cái gì cũng hiểu mà còn rất dễ lừa gạt, nàng có ngu mới giải trừ quan hệ mẫu tử với hắn.
Phong Như Khuynh cười tủm tỉm ngẩng đầu: “Ngoại công, lúc trước con nghe nói qua một phương pháp, dùng nước của nhân sâm trăm năm tưới cho linh dược thì có thể để nhân sâm trăm năm truyền lại sinh mệnh lực cho linh dược, có thể khiến cho linh dược sinh trưởng tự nhiên.”
Nạp Lan lão gia tử sửng sốt, trầm mặc.
Phong Như Khuynh tiếp tục dụ dỗ nói: “Các người có thể thử xem, linh dược này sắp chết rồi, nếu thử có thể nó sẽ sống được đấy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT