Trong lúc Thẩm Việt có chút kinh ngạc thì nắm đấm của Nạp Lan Tịnh lại lần nữa rơi vào trước mắt hắn.
Trong hoàng cung không cho phép mang theo đao thương côn kiếm, vì thế, bọn họ chỉ có thể dùng tay không mà chiến đấu.
Tất cả mọi người đều sợ bọn họ chiến đấu sẽ liên lụy đến mình nên đều trốn sang một bên, vì thế mà bọn hắn có một khoảng trống lớn.
Nạp Lan Trường Càn nắm chặt ly trà trong tay, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào hai người đang chiến đấu phía trước, mang theo vẻ lo lắng.
Tên tiểu tử thúi này, dùng nhiều linh tửu như vậy quả nhiên không có uổng phí, không chút tiếng động nào đã đột phá tới trung giai Chân Linh Giả rồi.
Nhưng Thẩm Việt dù sao đột phá rất lâu rồi, muốn đánh bại hắn không dễ như vậy…
“Nạp Lan Tịnh!”
Một quyền dừng trước ngực Thẩm Việt, hắn không kịp phòng bị, bị ép lui về sau mấy bước, lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt âm u: “Đây là do ngươi ép ta!”
Hắn biết rõ nếu hôm nay hắn không hoàn toàn nghiền áp được Nạp Lan Tịnh thì hắn sẽ không thể nào lấy lại được mặt mũi.
Mặc kệ phải trả giá lớn thế nào, hắn cũng phải giẫm người kia xuống dưới chân, nếu không hắn sẽ không bao giờ xoay người được nữa!
Bỗng nhiên, Thẩm Việt từ ống tay áo móc ra một cái hộp, hắn mở hộp, lấy từ trong hộp ra một quả màu xanh lá cây nuốt vào trong miệng.
Trong phút chốc khi trái cây vào vào miệng, hắn cảm giác khí thế cả người đều sôi trào, dường như có vô số linh lực sắp sửa bùng nổ.
Oanh!
Một quyền này mang theo khí thế cường đại, như mưa rền gió dữ, dũng mãnh tấn công.
“Tịnh Nhi, cẩn thận!” Nạp Lan Trường Càn vẻ mặt sợ hãi, nhanh chóng tiến lên.
Nhưng hắn mới vừa tiến lên hai bước, phía sau lập tức xuất hiện mấy bóng người, cản trở Nạp Lan Trường Càn.
“Nạp Lan tướng quân, đây là trận chiến giữa điện hạ nhà ta và Thiếu tướng quân, nếu các ngươi nhúng tay, chẳng phải là ỷ lớn hiếp nhỏ, sẽ khiến người trong thiên hạ chê cười sao?” Khóe môi lão giả dâng lên một nụ cười lạnh, châm chọc nói.
Trong khi nói chuyện, khí thế ba lão giả đều thi nhau xuất ra, giống như ngọn núi lớn đè nặng trên đỉnh đầu mọi người.
Linh Võ Giả!
Ba lão giả này vậy mà đều là Linh Võ giả!
Cuối cùng Long Ngạo Quốc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại xuất hiện nhiều Linh Võ Giả như vậy? Khó trách Thẩm Việt dám ở trên địa bàn bọn họ kiêu ngạo như thế, hoá ra là do đã có chỗ dựa!
Phong Thiên Ngự ngồi không yên, bỗng nhiên tiến về phía dưới.
Cùng lúc đó, tất cả cấm vệ quân đều rút vũ khí trong tay hướng về mấy kẻ Linh Võ Giả kia.
“Bệ hạ!” Lâm công công lo lắng giậm chân.
Công chúa đã từng nói, bệ hạ không thể dùng linh lực, nếu không… Bệnh tình sẽ nặng hơn, không chịu được đến một năm!
Cũng trong lúc đó, nắm đấm Thẩm Việt ầm ầm dừng trên đầu vai Nạp Lan Tịnh.
Nạp Lan Tịnh phun ra một ngụm máu tươi, bay về phía sau mấy trượng, té ngã trên đài của bữa tiệc.
“Tất cả đều tránh ra cho ta!”
Phong Thiên Ngự lạnh lẽo nhìn mấy lão giả đứng trước mặt hắn, âm thanh lạnh lùng nghiêm nghị như kiếm.
Mấy lão giả đều không có nhúc nhích, trên người bọn họ đều mang theo khí thế lạnh lẽo, không chút sợ hãi mà đứng trước mặt Phong Thiên Ngự.
“Đường đường là bệ hạ của Lưu Vân Quốc, thế nhưng trong lúc ta và Nạp Lan Tịnh tỉ thí công bằng lại muốn nhúng tay,” Thẩm Việt châm chọc cong môi, “Hành vi vô sỉ như thế nếu bị lan truyền ra ngoài, Phong Thiên Ngự ngươi chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ!”
“Công bằng?” Phong Thiên Ngự cười lạnh ra tiếng, “Ngươi nói công bằng cái gì, chính là việc ngươi đánh không lại Tịnh Nhi, thì dùng linh dược tăng thực lực lên sao?”
“Ha ha ha!” Thẩm Việt điên cuồng cười ra tiếng, “Ta dùng linh dược tăng thực lực lên thì sao? Có bản lĩnh, Lưu Vân Quốc các ngươi cũng dùng linh dược để tăng thực lực lên đi chứ! À, ta đã quên, không có Nạp Lan Yên thì Lưu Vân Quốc lấy đâu ra năng lực để mua linh dược chứ? Cửa hàng linh dược trên thế gian này đều phải nhìn vào người mua thế nào để bán, ngươi không có đủ thực lực, bọn họ không bao giờ bán linh dược tam giai cho các ngươi.”
(Tấu chương xong)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT