Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
"Nàng vào Phong Khuynh Uyển."
Phong Hòa Uyển, đối với Phong Vân Phủ là một chỗ cấm địa.
Vì vậy, nghe được lời Hồng Ngọc, tất cả mọi người đều trầm mặc, ngay cả hô hấp cũng mang theo vài phần dồn dập.
"Phong Khuynh Uyển, bên trong là nơi Phủ chủ trồng trọt một ít dược liệu trân quý, cũng không thiếu linh dược, những tảng đá trong sân đều là hắc linh thạch, giá cả đắt đỏ, lại có thể dùng để tụ hội linh khí, nước là từ hồ Thánh Thủy ở Linh Thú Chi Sâm đưa tới, lần đó Phong Vân Phủ đã phải phái rất nhiều người, một thùng một thùng đưa về! Trên tường của gian phòng lại treo tranh chữ của danh nhân, vô cùng trân quý! Ly uống nước cũng là..."
Giọng nói của thanh niên khôi bào rõ ràng mang theo kích động cùng tức giận.
Nhưng hắn lại bị một tiếng quát bảo ngừng lại.
"Đủ rồi, không cần nói nữa,dien>dan+le#quy(don nói nhiều như vậy thì có ích lợi gì?" Thanh y nam tử xoa huyệt Thái Dương: "Lệnh bài kia, xác thức là của Phủ chủ, người giữ lệnh bài, chính là Thiếu Phủ chủ của Phong Vân Phủ, nhưng rõ rang Phủ chủ là vì nữ nhi mới tạc ra lệnh bài này, tại sao lại rơi vào trong tay của nàng ta?"
Quan trọng hơn là, chẳng những trên người Đường Ngọc còn lưu lại khí tức của Phủ chủ, nàng còn có công pháp của Phủ chủ.
Như vậy chứng minh, nàng đúng là đồ đệ của Phủ chủ.
Nếu như nói lệnh bài của Phủ chủ bị đoạt, Phủ chủ lại bị nàng ta sát hại thì, cũng sẽ không dạy công pháp cho nàng ta.
Cho nên thân phận này, bọn họ cũng không có hoài nghi.
Nhưng bây giờ suy nghĩ lại, lấy tính tình của Phủ chủ, sẽ thu một đồ đệ kiêu ngạo, cậy mạnh hiếp yếu như vậy sao?
"Thanh Viễn, bình thường ngươi hay làm nhiệm vụ bên ngoài, ngươi tiếp tục đi thăm dò tin tức của Phủ chủ, ta không tin Phủ chủ đã chết! Dù sao người ở nơi này, trừ các trưởng lão ra, cũng chỉ có ngươi, ta, còn có Hồng Ngọc đã gặp qua Phủ chủ." Sắc mặt Phong Ứng hơi sầm xuống.
Thanh niên gọi là Thanh Viễn kia cắn răng, hỏi: "Chúng ta có thể... đi tìm người nhà của Phủ chủ không? Lấy thực lực của Phong Vân Phủ cũng không phải vấn đề, cứ như vậy nói có lẽ..."
"Không được!" Phong Ứng kiên định lắc đầu: "Năm đó Phủ chủ đã nói, bất kể sau này nàng xảy ra chuyện gì, nhất định không cho phép nhắc đến người nhà của nàng, thân phận của nàng đặc thù, sợ sẽ mang đến tai nạn cho những thân nhân kia, cho nên chúng ta cũng không thể lấy bức họa của nàng đi rêu rao khắp nơi!"
Lấy thực lực của Phong Vân Phủ, tìm người cũng không khó.
Điều kiện tiên quyết là, phải có một bức họa mới được.
Hiện tại ngay cả những đệ tử kia của Phong Vân Phủ,d.đ(le!quy^don cũng không biết diện mạo của Phủ chủ, việc tìm người này sẽ cực kỳ khó khăn.
Nhiều lần bọn họ cũng muốn thông qua bức họa đi tìm người, nhưng mỗi lần đều nhịn xuống.
Chỉ vì Phủ chủ từng nói qua, bức họa của nàng nếu bị thế nhân biết được, nhất định sẽ mang đến tai nạn cho thân nhân của nàng.
Không còn cách nào, bọn họ chỉ đành dựa vào mấy người, tận lực tìm nàng mười năm, nhưng cũng không có cách nào tìm được nàng!
Thanh Viễn còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn những người khác đều không ủng hộ hành vi của hắn, cũng chỉ có thể nín lại.
"Dù thế nào, ta cũng không tin Phủ chủ sẽ thu một đồ đệ như vậy, ta hoài nghi tính chân thật của thân phận đồ đệ này!"
Đôi mắt Phong Ứng chuyển động mấy cái: "Mặc dù Ngũ trưởng lão xác định nàng ta nhất định có quan hệ với Phủ chủ, nhưng rất nhiều chuyện, hắn cũng không rõ ràng lắm, cho nên hắn đến cấm địa, định gọi các trưởng lão khác ra cùng nhau thương lượng đối sách."
Trên thực tế, bọn họ cũng không tin tưởng Đường Ngọc.
Nhưng cũng không cách nào xác định nàng có phải giả hay không, cho nên trước mắt cũng chỉ có thể để cho nàng ta làm mưa làm gió, nếu thân phận đồ đệ này là giả mạo, ngày sau... Bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng ta!
"Còn có, đi điều tra thân phận của Đường Ngọc, xem thử những năm qua nàng ta tiếp xúc với những người nào."