Không biết ai nôn nóng la lên, chỉ thấy một con báo hồng dẫn đầu chạy về phía này.
Móng vuốt nó bén nhọn vô cùng, chớp mắt đã rạch qua mặt hắn khiến máu tươi chảy giàn giụa.
Những linh thú khác cũng nhảy lên, người Phong Vân Phủ so với đám linh thú này thật sự ít hơn rất nhiều.
Nam tử trung niên trợn tròn mắt nhìn những người Phong Vân Phủ không hề có sức chống cự dưới công kích của đám linh thú, hắn không nghĩ sẽ phát sinh tình huống như vậy.
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Hắn ngẩng đầu nhìn Phong Như Khuynh, trong mắt đều là hoảng hốt, cắn răng hỏi.
Nàng ta chỉ lấy ra một ít Thiên Linh Quả mà số linh thú này đối với nàng ta nói gì nghe nấy.
Thật giống như Linh Thú Chi Sâm này đã hoàn toàn trở thành địa bàn của nàng...
Phong Như Khuynh không trả lời hắn.
Ánh mắt nàng lạnh nhạt đưa lưng phía sau đám người kia.
Nàng không phải người vô tình, cũng không phải loại người máu lạnh xem sinh mạng như cỏ rác, chỉ là nàng hiểu rõ, nếu đám người này còn sống thì kẻ chết nhất định là nàng, thậm chí còn liên luỵ đến người nhà của nàng.
“Ta biết sai rồi, lần này ta thật sự biết sai rồi, ngươi mau kêu con Tam Văn Hổ cùng đám linh thú này rời đi, a!!!” Nam tử trung niên khản cổ gào thét, vô cùng hoảng sợ.
Phong Như Khuynh chậm rãi quay người, mắt đen bình tĩnh nhìn thân thể đầm đìa máu tươi của hắn.
"Ta nghe nói danh tiếng của Phong Vân Phủ trong Ẩn giới có địa vị không nhỏ, nhưng ta nghĩ một kẻ thích bắt nạt người yếu như ngươi làm sao mà tiến vào được Phong Vân Phủ cơ chứ?"
Ẩn giới và tục giới, tuy là hai thế giới khác nhau nhưng cái danh Ẩn giới này đồng nghĩa với việc không được nhúng tay vào việc của tục giới, nhưng không vì thế mà người trong tục giới không biết đến sự tồn tại của họ.
Cả người nam nhân trung niên cứng đờ.
Hắn nắm chặt tay, trong mắt mang theo oán giận.
Lấy thực lực của hắn không thể trở thành người đứng trên đỉnh nhân sinh nhưng ít ra cũng có thể tiến vào nội môn tu luyện.
Cũng chỉ vì do hắn yếu đuối, lại ỷ mạnh hiếp yếu cho nên vài lần suýt bị đuổi ra Phong Vân Phủ.
Đúng lúc hắn ôm được chân tiểu thư, làm tiểu thư vui vẻ nên dưới một câu của tiểu thư mới được trở thành hộ pháp Phong Vân Phủ! Nếu không cả đời này của hắn cũng chỉ lăn lộn ở ngoại môn, thâm chí là bị đuổi đi.
Nhưng cho dù hắn hiểu rõ tính cách của mình thì cũng không cho phép kẻ khác nói toạc ra!
Nếu từ miệng người khác nói ra, đó là sự sỉ nhục đối với hắn!
"Ha ha ha" Nam tử trung niên điên cuồng cười lớn, "Nếu người dám đối với Phong Vân Phủ ta như thế, ta cũng không còn cách nào..."
Ánh mắt hắn âm trầm lướt qua những người Phong Vân Phủ khác.
Những người kia vốn đang ra séc chống cự đột nhiên dừng động tác.
"Kẻ dưới tay Văn Phong ta sẽ không có người yếu đuối, cho dù bọn họ tự bạo cũng nhất định phải khiến các ngươi trả giá đại giới!" Ánh mắt hắn mang theo cảnh cáo, khoé môi nở cười âm trầm.
Trong nháy mắt, người Phong Vân Phủ đã hiểu ý tứ của.
Văn hộ pháp bảo bọn họ tự bạo!
Một khi tự bạo thì sẽ phải chết không thể nghi ngờ!
Chính là…
Tính cách của Văn hộ pháp không ai hiểu rõ lắm, mà người Phong Vân Phủ đều là dìu già dắt trẻ, nếu bọn họ không tự bạo thì Văn hộ pháp nhất định sẽ giết sạch người nhà của bọn họ.
Bởi vì hắn… Đã từng cảnh cáo bọn họ!
Cho nên, tất cả mọi người Phong Vân Phủ đều dừng bước chân.
Hiện tại bọn họ cũng chỉ còn một cách…
Tự bạo!
Nhiều thiên linh giả tự bạo như vậy chắc chắn sẽ phá hủy đỉnh núi này! Nhưng bọn hắn đã không có lựa chọn nào khác…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT