Editor: Cò Lười
Beta:
Trong rừng rậm, một sự yên ả.
Ngoại trừ tiếng kêu la như heo bị giết của tên nam nhân trung niên kia thì những người khác đều không có bất kỳ phản ứng gì, nét mặt vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu.
Nam tử trung niên thầm hận nghiến răng, ngón tay hắn khẽ cầm một cục đá.
Nhưng hắn biết, Phong Như Khuynh trước mặt có linh thú ngũ giai bảo vệ cho nên không có cách nào làm tổn thương đến nàng nên cục đá này hắn dùng sức ném về phía Đường Ẩn.
Cho dù đây chỉ là một cục đá, nhưng nó có chưa linh lực của Huyền Vũ, với thực lực của Đường Ẩn, không có cách nào trốn thoát.
Cho dù không chết nhưng chắc chắn cũng sẽ bị thương!
…
Vì Tuyết Lang bị nhát chém làm tổn thương chi trước nên Phong Như Khuynh dắt theo Tần Thần và Tam Văn Hổ đi báo thù cho nó.
Vốn dĩ Tuyết Lang đang gào khóc, chi trước lại được bách thảo quả trị liệu, không đến bao lâu, vết thương đã khôi phục.
Nó cũng muốn biết là do đứa kỹ nữ nào làm nó bị thương cho nên đương nhiên sau khi vết thương đã lành, lập tức nhảy dựng lên, hướng về nơi có mùi chiến đấu mà vọt tới.
Liếc mắt một cái, nó đã trông thấy một nam nhân trung niên bị Phong Như Khuynh đạp xuống dưới chân ngược đãi điên cuồng.
Tâm trạng Tuyết Lang thoáng kích động, ngao ô một tiếng.
Xem đi, đó chính là chủ nhân của Tuyết Lang nó đó, là vương giả trời sinh, bất luận kẻ nào ở dưới chân nàng đều giống như con kiến.
Tuyết Lang nó phải may mắn thế nào mới gặp được một chủ nhân vừa ưu tú vừa hoàn mỹ vừa xinh đẹp như vậy chứ.
Giờ khắc này, trong tim Tuyết Lang tràn ngập hạnh phúc, trên mặt sói cũng có một nụ cười thỏa mãn.
Bước chân của nó rất nhẹ nhàng, chạy như bay về phía Phong Như Khuynh, tính toán tặng cho nàng một cái ôm của sói.
Nhưng rất nhanh nó đã cảm thấy không thích hợp …
Bởi vì ở phía trước nó có một cục đá với tốc độ kinh hoàng bay đến, dưới sự trợn mắt của nó mà mạnh mẽ đánh trúng vào thân thể sói của nó.
“Hộc!”
“Ngao ô!”
Đầu tiên Tuyết Lang phun ra một ngụm máu sói, tiếng kêu còn thảm thiết hơn lúc trước, dùng dáng vẻ chật vật ngã xuống trước mặt Đường Ẩn, ngay cả đứng cũng không đứng nổi.
“Tiểu… Tiểu thư… Lúc trước khi tìm hiểu tin tức về Phong Như Khuynh, hình như nàng có một con Tuyết Lang, ta đã nhìn qua bức tranh, thật sự quá giống con Tuyết Lang phấn đấu quên mình này.” Thiên Ngưng không dám tin tưởng trợn tròn mắt, tay nàng che chặt miệng, toàn thân run rẩy.
Con sói kia… Sói của Phong Như Khuynh, vậy mà vì cứu tiểu thư nhà nàng mà không tiếc lấy thân thể của mình, chặn cục đá kia lại.
Thật đúng là chủ nhân thế nào sẽ có sủng vật như vậy, cả nhà Phong Như Khuynh cùng những con linh thú, đều thật sự… Quá tốt bụng!
Tâm trạng Đường Ẩn càng phức tạp, càng nhiều hơn chính là sự cảm động.
Trong giây phút cục đá bị bắn ra lúc nãy, nàng cho rằng bản thân mình chắc chắn sẽ bị thương, nàng cam chịu chấp nhận lần này, nàng thấy mắt hoa lên…
Lập tức thấy một con Tuyết Lang, lấy dáng vẻ anh dũng chắn trước mặt nàng.
Chặn lại cục đá vốn dĩ tập kích về phía nàng!
“Nó là một con Tuyết Lang ưu tú dũng cảm, lại tốt bụng…” Đường Ẩn rũ mắt xuống.
So sánh ra, nàng quá vô dụng, không có cách nào đối phó với kẻ địch, đầu tiên là Phong Như Khuynh vì cứu nàng mà thành kẻ địch với Phong Vân Phủ, hiện tại lại là Tuyết Lang phấn đấu quên mình cứu nàng.
Nàng phủ thiếu công chúa … Quá nhiều…
Nhiều đến nỗi cả đời nàng đều không trả nổi.
Đường Ẩn nghĩ tới những gì nữ nhân kia nói với mình, nàng cắn chặt môi, ánh mắt lạnh nhạt.
Đồ vô dụng lả lơi ong bướm, phế vật vô dụng ăn chơi trác táng, đồ bỏ đi chỉ biết khinh nữ bá nam!
Nàng thật Phong Như Khuynh chính là loại người ác ôn khinh nữ bá nam này, nhưng thật ra nàng hy vọng… Phong Như Khuynh sẽ tới mạnh bạo chiếm lấy nàng!
Trong cuộc đời này nàng chưa từng gặp được một người tốt bụng như Phong Như Khuynh vậy!
(Tấu chương xong)