“Chúng ta trở về, Thần Nhi, chúng ta đi trước, trước tiên ngươi rửa mặt chải đầu rửa sạch thân thể, chúng ta ở phía trước chờ ngươi.”
Tần Thần hiện giờ máu tươi đầm đìa, tất nhiên vô cùng bất tiện.
“Được,” Tần Thần nhẹ nhàng cười, “Ta rất nhanh sẽ đến.”
……
Linh Thú Chi Sâm.
Hai tiểu cô nương quần áo tả tơi đi rất cẩn thận, sợ sẽ quấy nhiễu đến những linh thú trong rừng rậm.
Cho dù như thế, hai nàng vẫn chỉ dám ở bên ngoài, không dám đi sâu vào trong đó, sợ sẽ gặp nguy hiểm.
“Tiểu thư, chúng ta đã ở chỗ này mấy tháng, vẫn không tìm thấy bọn họ, có phải bọn họ đã trở về rồi hay không?” Thiên Ngưng dẩu cái miệng nhỏ, trong ánh mắt mang theo buồn tủi.
Mấy tháng qua cũng không phải là không có người đi qua, lương khô bọn họ mang đi cũng ăn gần hết, buổi tối ngủ cũng không có cách nào để ngủ ngon.
Hơn nữa, đã lâu không được ăn thịt!
Trong Linh Thú Chi Sâm có rất nhiều loại thịt nhưng mà hai người bọn họ đều không có gan đi săn đám linh thú kia, chỉ có thể dựa vào chút lương khô ăn cho đỡ đói.
Nếu không quay về, chắc nàng sẽ điên lên mất!
“Thiên Ngưng ngươi câm miệng!” Tiểu loli nhíu lại mày, đầu tóc hỗn loạn cũng không giấu được khuôn mặt vốn đã xinh đẹp, “Ta không tìm được Phong Như Khuynh, ta sẽ không trở về, nàng ấy có thể sống ở nơi này lâu như vậy, vì sao ta lại không làm được? Ta sẽ không thua cuộc đâu.”
Cho dù có thua ai, nàng cũng sẽ không thua bởi tình địch!
Thiên Ngưng há miệng thở dốc, vốn định tiếp tục khuyên bảo nhưng nàng hiểu rõ, khi tiểu thư nhà mình đã quyết định chuyện gì, nàng có khuyên nhủ thế nào cũng không có tác dụng, chỉ có thể tủi thân đi theo sau.
Đúng lúc này…
Một lực lượng sắc bén mãnh liệt từ trong hư không bay nhanh xuống, nháy mắt dừng trước mặt Đường Ẩn.
Đường Ẩn hoảng sợ, nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, có lẽ đã bị dọa đến hoảng hốt, bàn tay không ngừng vỗ về lồng ngực.
“Làm ta sợ muốn chết…”
Người này đầu óc có phải là đầu óc có bệnh hay không! Không biết nàng nhát gan, không chịu được hoảng sợ sao?
“Ngươi chính là Đường Ẩn?” Nam tử trung niên lạnh nhạt nhìn Đường Ẩn, trong ánh mắt lóe lên sát khí nồng đậm.
“Ngươi là…”
“Tiểu thư!” Trong lòng Thiên Ngưng hoảng hốt, kéo Đường Ẩn, dưới đáy mắt bao trùm bởi sự sợ hãi, “Người này, là Phong Vân Phủ, bên hông hắn có buộc ngọc bội hình mây, chính là dấu hiệu nhận biết người của Phong Vân Phủ.”
Lúc này Đường Ẩn mới phát hiện ngọc bội treo bên hông nam tử trung niên nam tử, trong mắt lóe lên sự hoang mang, cưỡng ép mình bình tĩnh lại, hỏi: “Đường Ẩn ta chưa từng đắc tội với người của Phong Vân Phủ, các ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Nam tử trung niên hừ một tiếng: “Ngươi đoạt nam nhân với tiểu thư nhà chúng ta, đương nhiên ta tới là muốn đoạt mạng của ngươi!”
“Tiểu thư nhà các ngươi?” Đường Ẩn ngẩn người, “Phủ chủ Phong Vân Phủ không phải đã mất tích nhiều năm? Tại sao bà ấy lại có con gái?”
(*) Phủ chủ: Chủ nhân của Phủ. Gọi ngắn gọn giống như Thành chủ.
“Tiểu thư nhà chúng ta không phải con gái của Phủ chủ Phong Vân Phủ, là đồ đệ của người!”
Nam nhân dường như cũng không muốn Đường Ẩn không hiểu vì sao mình chết nên trước khi giết vẫn nói rõ nguyên nhân.
Mà cách làm của người trong Phong Vân Phủ, trước nay đều như thế, mặc kệ người muốn giết là ai, cũng sẽ thẳng thắn cho người đó biết lý do!
Đường Ẩn lui về sau mấy bước, tầm mắt hơi thâm trầm.
Mấy năm nay, bởi vì thân thể, nàng chưa bao giờ tiếp xúc với nam tử bên ngoài, càng miễn bàn đến việc đoạt nam nhân của tiêu thư Phong Vân Phủ.
Duy nhất… Chỉ có Nam Huyền.
Nàng tuy là vị hôn thê của Nam Huyền nhưng nàng chưa bao giờ gặp hắn, hơn nữa, lúc ấy nàng đồng ý hôn sự này cũng do người trong tộc khi ở trước mặt nàng nói Nam Huyền tốt.
Còn nói hôn sự này là do Nam Huyền tự mình nhắc tới.
Một nam nhân ưu tú như thế chính miệng nhắc tới hôn sự vậy nên nàng cũng thản nhiên đồng ý…
Chẳng lẽ… Nam nhân của tiểu thư Phong Vân Phủ chính là Nam Huyền?
Tác giả: Ps: Nhìn vào việc ngày hôm qua ta cho bọn họ hôn nhau nên nhớ bỏ phiếu cho tôi nhé, yêu mọi người, gần đây sẽ ổn định ra bốn chương cho nên anh chị em nhớ bỏ phiếu cho tôi nhé~~~ Yêu yêu.
Còn có, Nam Huyền tuyệt đối là trung thần của nữ chính ha ha ha, tất cả đều do những lão bất tử ở Đường gia bịa đặt thôi.
Đề cử:
【** đưa tới cửa 】 Tác giả: Miêu Tam Sinh Thế tử Phượng phủ ban ngày là thế tử ngây thơ đáng yêu chỉ mới mười tuổi, ban đêm lại là mỹ nam tà mị lãnh khốc ngạo kiều.
“Thích chó sữa nhỏ hay là chó sói to?”
Nam tử đẹp trai ban đêm xông vào khuê phòng nàng, cười tà, cong môi: “Trẻ con mới phải đưa ra lựa chọn, còn ta thì muốn cả hai!”
(Tấu chương xong)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT