“Phù Thần, linh dược dược sơn đâu?” Phong Như Khuynh có chút trợn mắt há hốc mồm.
Giọng nói của Phù Thần rất là đắc ý: “Những linh dược đó thì tính là cái gì? Đều là Cửu Đế lấy cho chúng ta ăn, ở chỗ chúng ta, sao có thể sẽ có linh dược khác?”
Linh dược?
Không có khả năng tồn tại!
Chỉ cần là ở chỗ của bọn họ, không có khả năng tồn tại linh dược khác!
Phong Như Khuynh giật mình.
Không biết làm sao, nghe được lời này của Phù Thần, trong lòng nàng loáng thoáng hiện ra cảm giác bất an.
Nàng bỗng nhiên có chút hối hận, để toàn bộ linh dược vào không gian…
Hy vọng hai tiểu gia hỏa này có thể hạ miệng lưu tình, lưu cho nàng chút linh dược.
“Phù Thần, vậy ngươi có biết Cửu Đế đặt bảo vật khác ở địa phương nào hay không?”
Phù Thần trầm mặc một lát: “Ta không rõ chuyện của Cửu Đế lắm, nhưng ta biết, dược phía sau núi có tế đàn, Cửu Đế thường xuyên đi, nếu không ngươi đi tế đàn nhìn xem?”
“Đi.”
……
Dược sơn của Cửu Đế rất lớn, Phong Như Khuynh đi một hồi lâu, mới đi ra khổ dãy dược sơn này.
Mà sau khi di qua dược sơn, một rừng cây hiện ra ở trong mắt nàng.
Ở trong rừng cây dựng một tế đàn, ở bên cạnh tế đàn kia, đặt hai tấm bia đá một con rồng một con phượng.
Không biết có phải ảo giác hay không, Phong Như Khuynh lại cảm thấy hai tấm bia đá kia đang nhìn nàng chằm chằm.
Cái loại cảm giác này, làm người sởn tóc gáy, cả người phát lạnh.
Nhưng Phong Như Khuynh vẫn ỷ vào lá gan, tới gần tế đàn.
Ở trong tế đàn hình như có một cổ lực lượng đang hấp dẫn nàng, khiến nàng tới gần tế đàn.
“Cẩn thận!”
Đôi mắt của Tần Thần mới vừa quét về phía Phong Như Khuynh, trong phút chốc sắc mặt thay đổi, hắn điên cuồng xông về phía Phong Như Khuynh, trong mắt hàm chứa sợ hãi: “Khuynh Khuynh! Chạy mau!”
Bước chân Phong Như Khuynh dừng lại.
Dưới cuồng phong, hồng y phiêu diêu.
Ở phía trước nàng, là tấm bia đá long phượng kia.
Nhưng giờ phút này, nàng rõ ràng thấy được bóng dáng một con rồng và phượng trong tấm bia đá kia, như muốn phá tan tấm bia đá mà ra, phát ra tiếng vang rung trời.
Rồng ngâm phượng minh!
Phong Như Khuynh muốn chạy trốn, nhưng chân nàng như là bị đính chặt ở trên mặt đất, không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn rồng phượng kia phá tan tấm bia đá, mang theo lực lượng cường hãn đủ hủy thiên diệt địa hung hăng đánh về phía…
Cổ lực lượng này quá mức cường đại, ở trước lúc Tần Thần vọt về phía Phong Như Khuynh, rồng phượng kia cũng đã đâm vào thân thể của nàng, bắn ra làn sóng đâm bay cơ thể của Tần Thần ra ngoài, hung hăng ngã ở trên mặt đất.
Tần Thần nôn ra một ngụm máu tươi, hắn từ trên mặt đất đứng lên, lảo đảo ném Phong Như Khuynh.
Sợ hãi, hoảng loạn, tuyệt vọng, vô số cảm xúc lan tràn ở trong lòng hắn, như một hắc động, đang chậm rãi cắn nuốt tất cả lý trí của hắn.
……
Khuynh Khuynh, trên đời này, mặc dù tất cả mọi người vứt bỏ ngươi, cô phụ ngươi, tổn thương ngươi, duy chỉ có ta, sẽ dùng hết tất cả, cho ngươi một đời an bình.
Ngươi có thể phụ người, nhưng người không thể phụ ngươi, mặc dù những người đó đều là người nhà của ta, nhưng bọn họ tổn thương ngươi, ta sẽ không nhận bọn họ.
Ngươi muốn chạy, ta sẽ đi với ngươi, cái nơi này với ngươi mà nói không có tình người ấm áp, ta cũng không muốn ở lại.
Khuynh Khuynh, ta nguyện tan hết tiền tài, chẳng sợ lại trở lại ngày tháng trước kia, chỉ cần ngươi có thể khỏe mạnh, bắt ta trả giá cái gì ta cũng đều cam tâm tình nguyện.
Nếu như cuộc đời này ta không thể cứu ngươi, vậy kiếp sau, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi, sẽ không lại khiến ngươi sống thống khổ, ta sẽ lại cho ngươi cả đời ấm áp…
…
Đầu óc Tần Thần nổ vang một mảnh, vô số giọng nói không thể hiểu được truyền vào trong đầu hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT