Có thể khiến nàng làm đến như thế, chỉ có dược thiện!
Lần này Phong Như Khuynh điều chế hai phần dược thiện, một phần để nàng dùng để giảm cân nặng, một phần còn lại để cho Tần Thần cùng ăn.
Đến khi điều chế dược thiện thành công, Phong Như Khuynh mới từ bãi cỏ ngòi dậy, nàng ngước mắt lên nhìn Tần Trần đang đứng cách đó không xa.
Thiếu nữ mi mắt cong cong, ý cười động lòng người.
“Thần Nhi, phỏng chừng ngươi cũng đói bụng, nhanh tới ăn cơm.”
Lúc Tần Thần xoay người lại liền trông thấy dáng vẻ xinh đẹp khi cười của thiếu nữ.
Trong nháy mắt, nụ cười kia tựa như một cơn gió nhẹ lướt qua bay vào trong tim hắn.
Rất nhiều năm sau đó, đều làm hắn… không cách nào quên.
“Được.”
Hắn trả bằng một nụ cười tươi tắn.
Sạch sẽ mà tinh khiết.
Giống như một trang giấy trắng đơn thuần, vẫn chưa bị nhiễm bất cứ vết máu nào.
Giờ phút này Phong Như Khuynh vẫn chưa biết, thiếu niên sạch sẽ tinh khiết này, cuối cùng có một ngày, sẽ vì nàng mà thị huyết thành ma, không còn dính dáng chút nào đến dáng vẻ lúc này.
…
Thời gian nửa tháng, loáng cái đã kết thúc.
Dưới bầu trời trong xanh, thiếu nữ nhắm mắt ngồi khoanh chân từ từ mở mở hai mắt, khóe môi nàng khẽ nâng, khuôn mặt như tranh vẽ: “Sau khi cho thêm linh thủy, lần tu luyện này quả nhiên là làm ít công to, tuy rằng chưa thể khiến ta đột phá đến Thật Võ Giả trung giai, nhưng ta đã chạm đến bình cảnh.”
Nếu, lần sau lại cho thêm một giọt linh thủy vào linh tửu… Trong khoảng thời gian ngắn để ông ngoại đột phá đến Linh Võ giả trung giai, cũng không phải là không thể.
Nàng từ trên cỏ đứng lên, đôi mắt nhìn về phía bình rượu đặt dưới suối nguồn, khẽ nhướng mày, đi về phía suối nguồn.
Nước suối trong vắt, chiếu ngược một bóng người tuyệt sắc khuynh thành.
Cơ thể Phong Như Khuynh khựng lại, tay nàng khẽ vuốt lên gương mặt, trong mắt dường như đang lập lòe vài tia sáng.
Phong Như Khuynh trước kia, làn da rất tốt, trắng nõn nhẵn nhụi, từ sau khi dùng linh dược thiện, đã trắng đến mức như muốn phát sáng, không cần dặm thêm miếng phấn nào cũng đã đủ hoàn mỹ.
Khuyết điểm duy nhất, cũng chỉ là béo!
Bởi vì béo, cho dù da dẻ có đẹp thế nào, vẫn chính là xấu!
Nhưng hôm nay…
Phong Như Khuynh có chút cảm thán, trước khi quen biết Phù Thần, nàng cho rằng muốn giảm béo cần tốn rất nhiều thời gian.
Hiện tại thời gian hoảng hốt trôi qua nửa năm, nàng triệt để gầy đi.
Tần Thần đã chạy tới phía sau Phong Như Khuynh: “Khuynh Khuynh ——”
“Thần Nhi, ngươi cảm thấy hiện tại ta có xinh đẹp không?”
Tần Thần cười: “Khuynh Khuynh mặc kệ là trước đây, hay là hiện tại, ngươi đều đẹp nhất.”
Thích một người, bất luận ngươi có dáng vẻ thế nào thì ở trong lòng hắn, ngươi vĩnh viễn đẹp nhất!
Người chỉ thích dáng vẻ bên ngoài của ngươi, là người không đáng để ngươi phó thác chung thân.
Phong Như Khuynh nhịn không được bật cười ra tiếng, nàng đem bình rượu dưới suối nguồn cất vào không gian, xoay người, ngón tay nhỏ dài như ngọc nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt Tần Thần.
“Đi thôi, chúng ta còn có rất nhiều nơi chưa đến được, hiếm khi được tới đây một lần, không thể nhẹ nhàng rời đi.”
Nàng loáng thoáng có một loại dự cảm, ở nơi này, vẫn còn đồ vật gì đó, rất hấp dẫn với nàng…
Sau khi rời khỏi suối nguồn, Phong Như Khuynh tiếp tục đi về phía trước.
Càng vào sâu, cái loại cảm giác này càng sâu sắc.
Có lẽ ngay cả Phong Như Khuynh cũng không biết mình đã đi bao lâu rồi, một trạch viện cổ xưa đập vào trong mắt Phong Như Khuynh.
Trong thoáng chốc nhìn thấy trạch viện này, cả người nàng đều cứng đề, đáy mắt toát ra sự sửng sốt và ngạc nhiên.
“Phù Thần, Thanh Hàm, đây là thế nào?”
Trong không gian Thần Dược tông, khi nàng đi vào, tất cả các gian phòng nàng đều đã đi dạo qua, bao gồm những nơi… năm đó được Thần Dược tông tôn sùng là nơi cấm kỵ!
Trạch viện của tổ tiên!
(Tấu chương xong)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT