Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử

Nàng không có nhiều thời gian để lãng phí ở đây.

Ánh mắt Phong Như Khuynh nhìn canh Linh Dược, trong mắt có chút trầm tư.

"Ta có nên cho quân đoàn Thiết Huyết, hoặc là ngoại công và Phụ hoàng một chút canh Linh Dược để họ mang theo bên mình không nhỉ? Cũng giống như Linh Tửu vậy? Bằng không, nếu thật sự bị trọng thương, tất nhiên Linh Dược sẽ không bằng dược thiện được, nếu đến lúc đó mới bắt đầu nấu, nhất định sẽ không kịp..."

Lúc chiến đấu, ai còn có thời gian đến bếp chứ?

Sau khi trở về, nàng nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng!

Canh đã nấu xong, Phong Như Khuynh thấy Hổ Tam Văn không cách nào rót canh được, nàng chỉ có thể tiếp tục tự mình động thủ, rót canh vào trong chén, đi đến chỗ thú non của Hổ Tam Văn.

"Gào!!!" Hổ Tam Văn gầm nhẹ cảnh cáo, trong tiếng gầm đầy hung tàn.

Nếu như nhân loại này dám lừa nó, thương tổn đến con nó, nó tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng!

Phong Như Khuynh không để ý đến Hổ Tam Văn, nàng cúi người, cẩn thận đưa canh đến trước mặt thú non.

Rất lâu rồi thú non chưa ăn cơm, nhịn không được liếm canh trong bát.

Động tác này, đáng yêu giống như chú chó nhỏ.

Phong Như Khuynh cho ăn đầu tiên chính là con thú non Hổ Tam Văn biến dị thụ thương nặng nhất kia, vốn thú non không cách nào nhúc nhích được, sau khi uống chén canh Linh Dược, nó tựa hồ khôi phục chút tinh thần, đã có thể bò dậy từ trên đất, ô ô kêu hai tiếng với Phong Như Khuynh.

Nó muốn cảm tạ Phong Như Khuynh, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm cánh tay, đong đưa cái đuôi, ánh mắt trong suốt và sạch sẽ.

Thân thể khổng lồ của Hổ Tam Văn run lên, mừng rỡ nhìn Hổ Tam Văn con đang đứng, nó gầm lên một tiếng, trong mắt có nước mắt lấp lánh.

Thú non cúi đầu kêu một tiếng, đáp lại lời mẫu thân.

Phong Như Khuynh nhìn hổ mẫu hổ tử, trong mắt lộ vẻ xúc động.

Con Hổ Tam Văn này không nói một lời đã ngậm nàng đến đây, ban đầu Phong Như Khuynh còn có chút tức giận, dự định sau khi chữa trị cho thú non xong sẽ tính sổ với nó.

Nhưng nhìn tình cảm của Hổ Tam Văn lúc này, trong lòng nàng cũng từ từ bình tĩnh.

Vả lại... Lúc Hổ Tam Văn kéo nàng cũng không thương tổn đến nàng, lại thêm những chuyện nó làm đều là vì cứu con của mình, nàng sẽ tha thứ cho sự sốt ruột của một người mẹ yêu con...

Phong Như Khuynh ngồi xuống, lại cho những thú non còn lại uống canh.

Những thú non này cũng không bị thương nghiêm trọng như thú non biến dị kia, chúng nó ngửi thấy mùi của canh Linh Dược, tự mình bu lại, liếm vui vẻ.

Sau khi thú non cảm thấy thân thể không còn đau đớn như trước nữa, đều đi đến liếm liếm Phong Như Khuynh, bày tỏ cảm kích với nàng.

"Gào."

Ánh mắt Hổ Tam Văn nhìn Phong Như Khuynh, rốt cục từ cảnh giác biến thành ôn hòa, nó suy nghĩ một chút, dùng miệng ngậm thú non biến dị kia, đặt trước mặt Phong Như Khuynh.

Phong Như Khuynh sửng sốt, hỏi: "Tặng cho ta?"

Hổ Tam Văn gật đầu, ánh mắt có chút lưu luyến, nhưng lại kiên định.

Phong Như Khuynh rất muốn có thú non biến dị này, nhưng nhìn đến ánh mắt Hổ Tam Văn, lại có chút không đành lòng.

Nàng không đành lòng vì ham muốn của bản thân, khiến mẫu tử Hổ Tam Văn phân li.

"Thôi."

Phong Như Khuynh than một tiếng, cười khổ nói.

Lúc trước lừa nhiều Linh Thú như vậy, nàng đều không mềm lòng, nhưng đối với mẫu tử Hổ Tam Văn, nàng thật sự yếu lòng.

"Gào."

Hổ Tam Văn nhìn thú non biến dị lại bò đến chân trước của mình, nó hung hăng nhìn thú non, ánh mắt khôi phục hung tàn.

"Ô ô."

Thú non biến dị quyến luyến nhìn mắt Hổ Tam Văn, nghe lời leo đến trước mặt Phong Như Khuynh, dùng hai móng vuốt ôm lấy chân nàng, nước mắt lưng tròng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play