Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
“Huống chi, nếu nàng là người của ta, ta đây tự nhiên tin tưởng nàng!”

Lúc nàng tin tưởng một người, đó là toàn tâm toàn ý.

Nếu như một người thật sự phản bội nàng, vậy thủ đoạn của nàng, cũng không có ai có thể nếm chịu.

Nhưng nàng tin tưởng Đường Tư!

Đường Tư thật sự muốn phản bội nàng, ở dưới nguyên chủ hành động ác như thế, đã sớm có thể ép nàng đi, nàng vẫn không đi, cũng không muốn thần phục Dung quý phi! Chỉ là đang đợi nàng thanh tỉnh.

Nàng thanh tỉnh, tự nhiên sẽ không đi tổn thương lòng của các nàng!

Đường Tư nhìn về phía Phong Như Khuynh.

Nàng tin tưởng nàng!

Công chúa nàng… Lại nguyện ý tin tưởng nàng!

Nước mắt Đường Tư ướt khóe mắt, nàng bỗng nhiên nghĩ tới mấy năm trước, nàng còn bởi vì những người Đường gia đó mà thương tâm, hiện tại ngẫm lại thật là buồn cười đến cực điểm.

Cái loại người bằng vào một lời hai ngữ của người khác cũng không tin nàng này, cần gì phải rối rắm nhiều năm như vậy?

Hiện tại nàng đã hiểu rõ, đầu óc cũng trở nên đặc biệt thanh tỉnh, ánh mắt nhìn về phía Đường Sơn mang tia kiên định.

“Ta nói rồi, Đường Tư ta xác thật phản bội Đường gia, nhưng không phải là hai mươi năm trước, mà là hôm nay!”

Đường gia là nỗi đau nàng không bỏ xuống được, hôm nay, nàng đã tỉnh ngộ lại! Không bao giờ sẽ vì những người đó mà thương tâm!

“Hừ.” Đường Sơn cười lạnh một tiếng: “Cô nương, mặc kệ Đường Tư trước kia có phải bị đuổi ra khỏi Đường gia hay không, nhưng trong cơ thể nàng chảy máu người Đường gia, ngươi muốn nàng hoàn toàn đi theo ngươi, vậy dùng những linh dược tam giai đó của ngươi tới trao đổi, ta không yêu cầu cao, một trăm viên Bách Thảo Quả là đủ rồi.”

Đường Tư sửng sốt, tức giận quát: “Đường Sơn, ngươi đang cướp bóc sao?”

Lấy thực lực Đường gia, mỗi năm có thể thu hóa linh dược tam giai, tất cả chủng loại thêm vào cũng nhiều lắm bốn năm chục cây, linh dược tứ giai trở lên càng thêm thưa thớt, hiện tại gia hỏa này mở miệng một cái đã là một trăm viên Bách Thảo Quả?

Ánh mắt Đường Sơn coi khinh hết thảy: “Hôm nay nếu các ngươi có thể lấy ra một trăm viên Bách Thảo Quả, ta sẽ buông tha cho các ngươi, ngày sau mỗi tháng đều cung cấp cho ta một trăm cây linh dược, nếu không lấy ra, cũng đừng trách ta tàn nhẫn độc ác!”

Cô nương này có thể không chút đau lòng nào lấy ra nhiều Bách Thảo Quả như vậy, trên tay nàng khẳng định có lối tắt, giữ lại nàng, có lẽ còn hữu dụng.

Về phần thiếu niên trên mặt có vết sẹo kia…

Cho dù nguy hiểm, còn dám đấu với Đường gia sao?

Bởi vì Đường Ẩn là vị hôn thê của Nam Huyền công tử, ở Đường gia này cũng không phải là bí mật, mặc dù là trong giới lánh đời, ai dám không cho Đường gia mặt mũi, dù là người nơi đó cũng không thể không cho mặt mũi.

Hắn tự nhiên không sợ hãi.

Xoạt!

Một cơn lốc chợt từ phía sau xông đến.

Đường Sơn cả kinh, quay đầu lại đã thấy thiếu niên thanh tú kia đã tới trước mặt.

Ánh mắt hắn lạnh nhạt, không có tình cảm.

Đường Sơn cũng không rõ, rõ ràng thiếu niên trước mắt cũng chỉ là một người, lại làm hắn cảm giác được cả người lạnh băng, không hề có độ ấm.

Hắn chưa từng có cảm giác như vậy.

Thực lực của thiếu niên này thoạt nhìn không sai biệt với hắn lắm, cũng là ở Linh Võ Giả cao giai, nhưng vì sao… Hơi thở lại làm cho người ta sợ hãi như thế?

Phong Như Khuynh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Tần Thần chiến đấu, thực lực của hắn lại làm nàng kinh ngạc một chút.

Nếu nhớ không lầm, Phù Thần đã nói với nàng, Tần Thần đã rất nhiều năm không thể tu luyện, chỉ có ngốc ở bên người nàng, hắn mới có thể tiếp tục tu luyện, mà loại tình huống này của hắn, muốn cải thiện rất khó.

Nhưng hiện giờ Tần Thần này cũng mới mười sáu tuổi mà thôi.

Mấy năm trước cũng đã tới Linh Võ Giả cao giai, thiên phú như vậy cũng không phải người bình thường có thể bằng được.

Dù sao, người cũng không phải sinh ra là có thể tu luyện, cần phải chờ tới tuổi tác nhất định rồi, mới có thể thử đưa vào cơ thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play