Lưu Li ngẩng đầu, trông thấy nam nhân đeo mặt nạ bạc đang đứng giữa không trung.
Nàng ta chưa từng gặp Lâu chủ Đệ Nhất Lâu. Dù thay Phong Như Khuynh giao thiệp với bên đó, nhưng cùng lắm nàng ta chỉ được gặp trưởng lão. Khi nhìn thấy mặt nạ của nam nhân kia, ánh mắt Lưu Li trở nên sáng tỏ.
“Cửu công tử ạ?"
Cửu Minh liếc mắt nhìn xuống nữ nhân đứng bên dưới, hắn cất giọng lạnh nhạt: "Phong Như Khuynh đâu?"
“Thưa Cửu công tử, công chúa nhà ta đã đến rừng Linh Thú."
Rừng Linh Thú ư?
Cửu Minh bỗng chốc nhăn mày, hắn im lặng giây lát rồi hỏi: "Vậy bao giờ nàng ấy về?"
“Nô tỳ không rõ lắm, có lẽ mất vài ngày."
Lưu Li thật sự không biết bao giờ Phong Như Khuynh trở về, ít nhất cũng phải mấy ngày.
Nghe được câu đó, Cửu Minh không nán lại nữa. Hắn phất tay áo rồi xoay người, bóng dáng màu đỏ tía biến mất giữa khoảng không.
Cửu Minh vừa rời khỏi, mái đầu nho nhỏ đã ló ra từ sân vườn nhà kế bên.
Tiểu cô nương ấy có nước da nõn nà, gương mặt tinh xảo đẹp đẽ như búp bê sứ, đôi mắt đen chẳng khác nào đá quý, rạng rỡ đến lóa mắt.
“Nàng ấy đến rừng Linh Thú à?" Đường Ẩn chớp mắt. Nếu nữ nhân kia đã rời phủ, nàng ở lại đây cũng vô nghĩa, huống hồ nàng cần phải quan sát nữ nhân kia.
“Thiên Ngưng, chúng ta cũng đến rừng Linh Thú."
Thiên Ngưng vừa đi ra đã nghe thấy câu này, nàng ta hơi dừng chân, ngoảnh đầu lại hỏi: "Tiểu thư nói gì cơ?"
Rừng Linh Thú...
Nơi đó cực kỳ nguy hiểm, với khả năng của tiểu thư... rõ ràng đi đến đấy là tự mình chuốc khổ.
Hơn nữa, nếu gặp phải bầy Linh Thú quá mạnh, một mình Thiên Ngưng khó lòng đảm bảo cho tiểu thư không bị hao tổn gì.
“Đừng hỏi nhiều như vậy. Phong Như Khuynh đã đến rừng Linh Thú, chúng ta cần phải nhanh chóng tìm nàng ta!" Đường Ẩn bất chấp gương mặt thảm thiết của Thiên Ngưng, chạy thẳng ra cửa thành. …
Rừng Linh Thú.
Sắp đến khu vực bên ngoài Hoàng thành.
Địa thế hiểm trở, đường đi gập ghềnh.
Nhưng giờ đây, khu rừng Linh Thú lại có hơi thở quỷ quái.
Phong Như Khuynh siết chặt ngọc bội, ánh mắt trở nên u ám nặng nề.
Như có sóng cả mãnh liệt bất ngờ ập đến, thậm chí Tần Thần ở sau lưng cô cũng đã nhận ra hơi thở này.
“Khuynh Khuynh.”
Hắn đi đến trước mặt Phong Như Khuynh, đưa mắt nhìn ngọc bội trong tay nàng.
Bề mặt nó bỗng dưng xuất hiện một chữ Đường.
“Ngọc bội này..."
“Đây là ngọc bội mà Đường Tư mang theo bên mình, ta từng nhìn thấy nó!" Phong Như Khuynh siết chặt ngọc bội, nét mặt như phủ đầy khói mù, nàng lạnh lùng nói.
“Đoàn quân Thiết Huyết... đã gặp chuyện rồi..."
Sáng nay nàng đã mơ hồ cảm thấy lo lắng, nhưng từ khi vào rừng Linh Thú, cảm giác không yên ấy dần dần lan rộng, xem ra nhóm của Đường Tư đã gặp chuyện không hay!
Phong Như Khuynh cụp mắt, dùng linh hồn truyền âm và hỏi: "Phù Thần, mi có cách nào dùng lực tinh thần bao trùm cả rừng Linh Thú không?"
Giọng Phù Thần vang vọng đến linh hồn nàng: "Không thành vấn đề ạ, mẫu thân."
Y gọi mẫu thân ngày càng quen miệng, không còn áp lực và liêm sỉ như trước.
Dứt lời, Phù Thần không nói nhiều thêm. Y mở rộng lực tinh thần của mình, trải khắp khu rừng Linh Thú.
Đương nhiên, nếu như không lấp đầy bụng, y chẳng thể nào giải phóng lực tinh thần. Hiện giờ Linh Dược trong không gian cũng đủ để y dùng thoải mái, vậy nên y có thể giúp nàng vài việc.
Lát sau, giọng nói non nớt của y lại vang lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT