Nhìn thành quả vất vả lao động mấy ngày nay, rốt cục Phong Như Khuynh cũng có thể chậm rãi thở ra một hơi.
Nàng lau mồ hôi dưới cằm, chuyển ánh mắt, lại trông thấy ánh mắt ngóng trông nhìn Linh Dược phủ khắp núi của Phù Thần và Thanh Hàm.
Loại ánh mắt này, khiến trong lòng nàng nhất thời dâng lên cảm giác nguy hiểm.
Làm sao lại quên mất hai tên gia hỏa này chứ?
"Phù Thần, Thanh Hàm, nếu toàn bộ Linh Dược này của ta bị các ngươi ăn hết, vậy về sau..." Nàng nheo mắt, giọng nói mang theo uy hiếp.
Phù Thần hung hăng nuốt ngụm nước bọt, hắn giống như con sói đang cực kỳ đói, dù những Linh Dược này vẫn chưa hoàn toàn lớn, hắn đều muốn xông tới càn quét sạch sẽ.
"Mẫu thân, người không cần quá lo lắng chúng ta, chúng ta ăn no thì cần phải đi tiêu hóa, chờ chúng ta tiêu hóa xong, thì không cần tam giai Linh Dược nữa, chỉ có tứ giai Linh Dược mới có thể hữu dụng đối với chúng ta."
Lúc này Phong Như Khuynh mới hơi có chút an tâm.
Nàng thực sự lo lắng thành quả bản thân cực khổ thu được, đều sẽ bị hai tiểu gia hỏa này ăn hết, một gốc Linh Dược cũng không lưu lại cho nàng.
Phong Như Khuynh tiện tay hái mộ quả Thiên Linh, để lên miệng cắn một cái: "Linh khí trong không gian so với bên ngoài thì thật sự dồi dào hơn nhiều, lại thêm có phương pháp bồi dưỡng Linh Dược, đủ khiến tốc độ phát triển của Linh Dược trở nên nhanh hơn."
Quan trọng hơn là...
Nàng có thể gieo vô số quả Thiên Linh ở trong này, dùng để thu nhận Linh Thú nô bộc.
...
Rời khỏi không gian, Phong Như Khuynh liền đi xuống chân núi.
Bây giờ cũng đã vài ngày trôi qua, không biết tiểu nha đầu kia có phải rời đi rồi chưa nữa.
Có lẽ do nghĩ đến tiểu nha đầu kia, trong mắt Phong Như Khuynh có chút trầm tư, xem ra nàng cần cho người của Đệ Nhất Lâu điều tra thân phận của tiểu nha đầu này, ít nhất phải biết rốt cuộc nha đầu kia có ý đồ gì mà tiếp cận nàng.
Mới đi đến tường cửa viện, một bóng dáng nho nhỏ đột nhiên lại xuất hiện trên đầu nàng, nàng theo bản năng tránh sang bên cạnh, đùng một tiếng, bóng dáng kia nho nhỏ vừa vặn nện lên chân trước của nàng.
"Tiểu thư, người không sao chứ?"
Thiên Ngưng từ tường bên kia nhô đầu ra, bỗng nhiên trông thấy Phong Như Khuynh ở phía sau, nàng ta vội vàng rụt đầu trở lại.
Xong rồi, tiểu thư trèo tường bị phát hiện rồi...
Phong Như Khuynh nhìn Thiên Ngưng như rùa đen rút đầu rụt đầu lại, lại cúi đầu, cười lạnh nhìn thiếu nữ đang ngã sấp trước mặt nàng.
"Tiểu gai hỏa, ngươi đến tìm ta?"
Tiểu La Lỵ trợn tròn mắt, mỗi ngày nàng đều vụng trộm trèo tường qua đây, chưa bao giờ bị phát hiện, nhưng cố tình hôm nay lại không gặp may như thế, đúng lúc gặp phải Phong Như Khuynh.
"Sao ngươi lại biết là ta?"
Mấy ngày trước cả người nàng bẩn thiểu, bây giờ đã trang điểm ăn mặc đẹp, hồ ly tinh này làm sao liếc mắt một cái đã nhận ra nàng?
Phong Như Khuynh cười như không cười đánh giá Tiểu La Lỵ trước mặt.
"Ngươi cao thế này, ta không nhận ra cũng khó."
"Ngươi..." Tiểu La Lỵ muốn phản bác, nhưng trong nhất thời lại không nghĩ ra phải nói cái gì, nàng cắn môi, hung tợn: "Ta gọi là Đường Ẩn, không phải là tiểu gia hỏa."
Ánh mắt Đường Ẩn căm giận, gương mặt tròn như trẻ sơ sinh kia, trắng nõn non mềm, lại không thiếu xinh đẹp đáng yêu.
Phong Như Khuynh gặp qua không ít mỹ nhân.
Bất luận là Đàm Song Song, hay là Phong Như Sương, thật ra bộ dạng đều rất đẹp rồi, nếu không, một người sẽ không trở thành ánh trăng sáng của Liễu Ngọc Thần, người còn lại cũng không trở thành người trong mông của vạn nam tử Lưu Vân Quốc.
Nhưng hai người kia... Mỹ mạo đều không bằng thiếu nữ trước mắt này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT