Thiên Ngưng thành khẩn gật đầu: “Tiểu thư, ta nghe nói ở giới thế tục này, ngay cả tam giai linh dược cũng có rất ít, ngài tùy tiện lấy ra một gốc cây linh dược cũng sẽ khiến nàng ta thấy hổ thẹn! Đúng rồi, đến lúc đó tiểu thư đừng có một câu giới thế tục hai câu giới thế tục, không thể làm cho người trong giới thế tục này biết được thân phận của chúng ta."
Người ở giới thế tục - Phong Như Khuynh: “…”
Ngượng ngùng, toàn bộ nàng đều đã biết.
Hơn nữa, kẻ một câu hai câu người giới thế tục, không phải là ngươi sao?
“Sao ngươi còn ở đây?”
Thiên Ngưng quay đầu ra sau, trông thấy Phong Như Khuynh vẫn đứng trước phủ công chúa thì nhíu mày nói, "Ngươi có thể đi rồi."
Phong Như Khuynh không để ý đến hai kẻ ngốc này, nhìn về Thanh Linh cho nàng một ánh mắt: “Mở cửa đi.”
“Vâng.”
Thanh Linh không thể hiểu được nhìn hai nữ nhân điên điên khùng khùng kia, nàng xoay người móc ra một thanh chìa khóa.
Sau đó…
Cổng lớn đang đóng chặt của phủ công chúa mở ra!
Mở ra?
Tiểu la lị ngây ngẩn cả người, vài giây sau nàng phục hồi lại tinh thần, quay đầu nhìn Phong Như Khuynh: “Ngươi là người của phủ công chúa này?”
*La lị: Lolita, chỉ những bé gái dễ thương nhỏ tuổi.
“Ừ,” Phong Như Khuynh cười như không cười nhếch môi, “Ta chính là Phong Như Khuynh.”
Tiểu la lị: “…”
Thiên Ngưng: “…”
Các nàng vừa rồi làm cái gì?
Làm trò trước mặt Phong Như Khuynh, thảo luận làm sao ra oai phủ đầu với nàng, rồi còn... làm sao doạ chết nàng?
Ánh mắt tiểu lal lị mênh mang mơ màng, lời Phong Như Khuynh nói như một quyền lớn nện vào lòng nàng khiến nàng xấu hổ hận không thể tìm cái hầm mà chui xuống.
Trời ạ, vừa rồi nàng cùng Thiên Ngưng rốt cuộc đã nói cái gì, loại chuyện không phóng khoáng này nếu là thảo luận sau lưng người ta thì thôi, cố tình còn bị người ta biết được, chuyện này chính là khiến nàng rơi vào thế nan kham!
Mặt nàng đỏ bừng, may mắn bị tro bụi che khuất mới không bị người khác phát hiện.
Vì che dấu nội tâm hoảng loạn, tiểu la lị phẫn nộ trừng mắt nhìn Phong Như Khuynh: "Ngươi chính là Phong Như Khuynh, vì sao ngươi không nói sớm?"
Phong Như Khuynh vô tội buông tay: "Ngươi chỉ hỏi phủ công chúa đi như thế nào, lại không hỏi ta là ai."
"Ngươi..." Tiểu la lij muốn bạo nộ.
Nhưng ngẫm lại, hình như chuyện đúng là vậy, cho nên, nàng lại nuốt tức giận vào lòng, hừ một tiếng, dùng ánh mắt như máy quét đánh giá kỹ Phong Như Khuynh.
Thực lực…
Chân võ giả cấp thấp? Quá yếu!
Khuôn mặt… Minh diễm động lòng người, nhưng lại không diễm tục, ngược lại còn có loại cảm giác siêu phàm thoát tục, tạm thời tính vượt qua ải.
Phi phi phi! Cái gì vượt qua ải? Nàng đang tới tìm tình địch tính sổ, không phải đến khảo sát nàng ta!
Dáng người…
Có chút béo, nhưng cũng không phải là rất béo, chẳng lẽ Nam Huyền ca ca thích loại đẫy đà này?
Ngực…
Tiểu la lị nhìn bộ ngực ngạo nghễ của Phong Như Khuynh, lại nhìn về dáng người như củ cải của mình, sắc mặt lập tức hồng thấu, vội vàng che kín ngực.
Nàng chỉ là… Chỉ là chưa phát dục hoàn toàn, nàng mới được chín phần, còn có thời gian trưởng thành sau này nữa, nhất định về sau sẽ vượt qua nàng ta!
Phong Như Khuynh ngơ ngác nhìn tiểu loli che lại bộ ngực, lại dùng ánh mắt oán giận nhìn chằm chằm nàng.
Ánh mắt kia... khiến cho nàng... cảm thấy mình giống như là lưu manh vậy.
"Công chúa," Thanh Linh cũng phát hiện điểm này, lại liên tưởng đến hành vi phi lễ mình của Phong Như Khuynh trước đây, giọng nói yếu ớt, "Người không phải... khinh bạc đứa nhỏ này rồi chứ, người ta còn tìm tới tận cửa tính sổ nữa này?"
Phong Như Khuynh mặt cũng tái đi, tính nàng thích mỹ nhân, ừm... Cũng không đến mức xuống tay với một đứa bé chứ?
Nhất định là vu hãm!
Vốn dĩ tiểu la lị nghe thấy câu nói phía trước của Thanh Linh đã cảm thấy không đúng, đang muốn phản bác, lại nghe xong lời cuối cùng của nàng thì đôi mắt to lập tức đỏ bừng, hiện ra ánh lửa phẫn nộ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT