Edit: Súp lơ
Beta: Hà

Bên bờ sông Tần Hoài.

Tòa lầu đầu tiên.

Vốn đây là Đệ Nhất Tửu Lâu danh xứng với thực, lượng khách vào như nước chảy cuồn cuộn không dứt, nhưng những ngày gần đây, Đệ Nhất Lâu không biết từ đâu mà làm được một loại dược thiện tên là gì đó, chẳng những có hương vị vô cùng thơm ngon mà còn có khả năng chữa bệnh trị thương.

Cũng vì vậy mà Đệ Nhất Lâu đã ra quy định, nếu không mang đủ ngân lượng thì ngay cả cửa lớn cũng đừng mơ bước vào.

Dần dần, đệ nhất tửu lâu này thật sự trở thành một nơi chỉ có thế gia danh môn mới có thể bước vào.

Thế nhưng ngay cả khi như vậy thì lượng khách của Đệ Nhất Lâu cũng không giảm mà ngược lại, càng có nhiều người từ khắp nơi tìm đến chỉ vì một chén dược thiện.

Đàm Song Song đứng ở cửa lớn của Đệ Nhất Lâu, đôi mắt hơi nheo lại. Có lẽ là do thương thế chưa hoàn toàn hồi phục nên nàng ta cần có người bên cạnh dìu mới có thể đi lại được.

Dù vậy, mỗi một bước chân đều khiến cho nàng ta đau đến tái mặt, mồ hôi ứa ra.

"Ngọc Thần, hôm nay ngài giấuLiễu gia dẫn ta đến đây chỉ để dùng một chén dược thiện, nhưng làm vậy có ổn không?" Nàng ta khẽ mím môi, trong ánh mắt hàm chứa sự lo lắng.
Giống như thật sự lo lắng cho Liễu Ngọc Thần vậy.

Liễu Ngọc Thần đau lòng ôm thắt lưng Đàm Song Song, nói: "Hôm nay phụ thân ta có việc phải vào triều nên ta mới có thể lén chạy ra ngoài. Vết thương của nàng hồi phục quá chậm, cũng chỉ có một chén dược thiện mới có thể giúp nàng mau lành. Bởi vậy nàng không cần phải nghĩ nhiều, ta sẽ không trơ mắt nhìn nàng chịu khổ như thế."

Song Nhi vì hắn mà phải hy sinh nhiều như vậy, ngay cả Đàm gia cũng bị hắn liên lụy. Ấy vậy mà hết lần này tới lần khác phụ thân lại ngăn cấm hắn và Song Nhi qua lại, thậm chí ngay cả mẫu thân cũng dần thay đổi thái độ, điều này làm cho hắn rất đau lòng!

Trong tất cả mọi người, chỉ có Song Nhi là vô tội nhất, hắn không thể vứt bỏ nàng. Bằng không bản thân hắn so với mấy tên cặn bã có gì khác biệt?

"Ngọc Thần..." Cuối cùng Đàm Song Song cũng nở nụ cười.

Dung nhan vẫn tuyệt sắc động lòng người như cũ, khuynh quốc khuynh thành.

"Cám ơn ngài..." Nàng ta nhẹ nhàng cong môi," Cám ơn ngài đã đưa ta tới chỗ này để thay đổi không khí, cả cuộc đời Đàm Song Song này sẽ không bao giờ phụ ngài."

Nụ cười đó, giọng nói đó giống như một bàn tay tóm gọn trái tim của Liễu Ngọc Thần, mạnh mẽ trêu chọc khiến trong mắt hắn hiện lên mấy phần hoảng hốt.

Không rõ vì sao mà giờ khắc này trong đầu hắn lại hiện lên hình bóng một bóng dáng mập mạp như một ngọn núi lớn, khóe miệng không tự chủ được cười lạnh.

Phụ thân muốn hắn cưới Phong Như Khuynh về đúng là nằm mơ!

Trước kia nể tình Phong Như Khuynh ngoan ngoãn nói gì nghe nấy, hắn còn có thể chịu phần uất ức này đồng ý thực hiện hôn ước. Nhưng hiện tại, mặc kệ Phong Như Khuynh có còn ái mộ hắn hay không thì hắn cũng không bao giờ chịu thú một nữ nhân béo ú đến vậy!

Trên đời, không có tài tử nào không thương giai nhân, cũng không có nam nhân nào không muốn thú một thê tử xinh đẹp!

Hắn cũng là một nam nhân bình thường, dĩ nhiên sẽ làm theo những gì mà bất cứ kẻ nào cũng lựa chọn!

Nghĩ đến đây, Liễu Ngọc Thần hạ quyết tâm, cầm tay Đàm Song Song, dịu dàng mỉm cười: " Song Nhi, chúng ta cùng vào thôi. Ta nghe nói dược thiện ở đây có hiệu quả vô cùng tốt, chắc chắn sẽ có ích lợi lớn đối với vết thương của nàng."

Đàm Song Song gật đầu, mỉm cười nhợt nhạt, tùy ý dựa vào trong lòng Liễu Ngọc Thần bước vào Đệ Nhất Lâu.

Liễu Ngọc Thần không biết rằng, nháy mắt khi hắn vừa dời tầm mắt, nét tươi cười trên mặt Đàm Song Song dần biến mất mà thay vào đó là một khuôn mặt hung ác nham hiểm mang theo cả oán độc và tàn nhẫn, giống như một con rắn độc.

Tiểu nhị của đệ nhất lâu nhanh chóng dẫn bọn họ vào. Dĩ nhiên là Liễu Ngọc Thần không đặt phòng trước nên bọn họ chỉ có thể ngồi ở ngoài đại sảnh.

Chẳng qua chỉ cần có thể dùng dược thiện giúp cho Đàm Song Song hồi phục vết thương, cho dù ngồi ở đại sảnh hắn cũng cam lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play