Edit: MAC
Beta: Hà

Oanh!

Một cỗ tức giận xông thẳng lên đỉnh đầu khiến máu toàn thân hắn bắt đầu chảy ngược.

Lửa giận trong con ngươi ngập trời, tay hắn nắm chặt lại vang lên tiếng răng rắc, gương mặt tuấn dật hiện đầy gân xanh.

“Phong Như Khuynh, không nghĩ tới nàng ta lại ác độc như thế!”

Phong Như Khuynh so sánh với Song Nhi...

Một kẻ là độc phụ ai cũng muốn giết chết. Một người khác lại chính là hoa sen gần bùn mà không nhiễm tanh hôi.

Hắn thật sự không rõ vì sao có người lại ác độc đến mức độ như thế, Song Nhi trước giờ chưa từng làm sai bất cứ điều gì, ngược lại Phong Như Khuynh cứ khắp nơi khiến nàng khó xử ! Bây giờ nàng ta còn muốn bức chết Song Nhi phải không?

"Song Nhi, ta sẽ không để nàng chết, ta sẽ tìm người đến trị thương cho nàng, chờ sau khi nàng tốt hơn ta sẽ đưa nàng đến Đệ Nhất Lâu dùng bữa, ta nghe nói gần đây Đệ Nhất Lâu làm ra một số loại dược thiện có thể chữa bệnh trị thương, chắc chắn sẽ có ích với vết thương của nàng."

Chỉ là giá cả hơi cao, chẳng qua vì Song Nhi, chi ra bao nhiêu thứ cũng đáng giá.

Đáng tiếc nhất là, dược thiện của Đệ Nhất Lâu không được phép mang đi, nếu không hôm nay hắn cũng sẽ không phải tay không mà đến.

Trong phòng nháy mắt yên tĩnh.

Qua hồi lâu, giọng nói thống khổ của Đàm Song Song tiếp tục vang lên, mỗi một câu đều giống như búa tạ hung hăng nện vào lòng Liễu Ngọc Thần.

"Ngọc Thần, nếu như ngay từ đầu chàng... không trêu chọc ta thì tốt rồi? Ta sẽ không đắc tội với công chúa, sẽ không bị thương mà không ai đến trị liệu, còn làm hại cha ta bị miễn chức quan" Đàm Song Song cười khổ nói, "Có lẽ ngay từ đầu ta nên nhận rõ chính mình, dù sao nàng cũng là công chúa, cho dù nàng làm nhiều điều ác hơn nữa cũng đã có bệ hạ chống lưng."

Liễu Ngọc Thần ngẩn ra, hắn không nghĩ Đàm Song Song sẽ nói ra những lời này.

Quả thật là hắn liên luỵ Song Nhi, nếu không phải hắn trêu chọc nàng, nàng sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy, còn khiến Đàm thái phó bị bãi quan.

Tất cả đều là hắn sai!

Lòng Liễu Ngọc Thần lại càng áy náy hơn, hắn nắm chặt tay không rên một tiếng.

"Huống chi phụ thân ta bị bãi quan, Liễu thừa tướng chắc chắn sẽ không cho phép ta kết giao với chàng..." Đàm Song Song rũ mắt, tươi cười thê lương, "Thôi thôi, mọi chuyện đều do ta cam tâm tình nguyện thừa nhận."

"Song Nhi, ta không cho phép nàng nói bậy!" Đôi mắt Liễu Ngọc Thần đỏ ngầu, kiên định nắm tay nàng ta, "Nàng vì ta trả giá lớn như thế, trên đời này không một ai yêu ta hơn nàng, ta nhất định sẽ cưới nàng làm thê tử." Nếu đổi thành nữ tử khác, nếu hắn lựa chọn mẫu thân mà không lựa chọn bọn họ, trong lòng bọn họ nhất định sẽ sinh ra oán hận.

Nhưng chỉ có Song Nhi mới có thể suy xét cho hắn mọi thứ, vì hắn mà cam nguyện hi sinh chính mình.

Nữ tử hoàn mĩ ưu tú như nàng, hắn có tư cách gì mà cô phụ?

Cho dù ai ngăn cản, nàng nhất định phải là thê tử của hắn!

Đàm Song Song quay đầu, không hề liếc nhìn Liễu Ngọc Thần: "Ta nghe nói đã nhiều ngày Liễu thừa tướng không cho chàng ra khỏi phủ, còn... bức chàng cưới công chúa, nếu như công chúa thích chàng, chàng cảm thấy ta còn có cơ hội sao?"

Liễu Ngọc Thần khẽ cau mày: “Nàng ta đã có Quốc Sư, sẽ không tiếp tục dây dưa với ta.”

Đàm Song Song châm chọc cười: "Nhưng mà Ngọc Thần, chàng có nghĩ tới Phong Như Khuynh thật kỳ lạ không, vì sao Quốc sư lại thích nàng ta? Chẳng qua Phong Như Khuynh ỷ vào thân phận công chúa mà cưỡng bách Quốc sư diễn kịch với nàng ta mà thôi, mục đích chỉ là vì khoe ngoài chàng ra nàng ta còn có thể hấp dẫn nam nhân khác, như thế, có lẽ chàng sẽ chú ý đến nàng ta nhiều hơn..."

"Nhưng mà ta không trách nàng, vốn dĩ tình yêu không phân đúng sai, nàng ta vì chàng mà sử dụng nhiều thủ đoạn như vậy cũng là chuyện bình thường." Đàm Song Song khẽ khép mắt, lông mi run rẩy không ngừng, đôi mắt dần đẫm lệ đến hoa lê đái vũ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play