Đường Tư đang huấn luyện cho các thành viên ở giữa sân, khi nàng ngẩng đầu bỗng trông thấy Phong Như Khuynh đi từ ngoại viện vào, Đường Tư sửng sốt một chút rồi đi lên nghênh đón.
"Chủ tử, sao người đến đây?"
"Ta đến thăm các ngươi, thuận tiện thảo luận về chuyện phát triển sau này của Thiết Huyết quân đoàn."
Ban đầu Phong Như Khuynh định lấy ra một vò linh tửu nhưng nàng chợt nhớ ra bình linh tửu kia đã bị mình ném trong Nam Trúc Lâm nên chỉ có thể xấu hổ cười trừ.
"Lần này quên mang linh tửu đến cho các ngươi..."
"Chủ tử” Đường Tư nở nụ cười, "Lần trước người mang rượu đến quả thật là có tác dụng rất lớn, tuy không thể làm người trong Thiết Huyết quân đoàn đột phá nhưng cũng giúp mọi người tăng trưởng linh lực."
"Vậy là tốt rồi" Biểu tình của Phong Như Khuynh dần trở nên nghiêm trọng, "Đường Tư, ngươi đừng thấy Lưu Vân quốc một mảnh thái bình, đây chỉ là mặt ngoài yên tĩnh thôi, thật sự hiện giờ Lưu Vân quốc đã loạn trong loạn ngoài, các người không thể an nhàn giống như trước kia vô âu vô lo sống trong hoàng cung."
Tươi cười trên mặt Đường Tư cũng chậm rãi biến mất, khuôn mặt nàng dần trầm xuống nặng nề.
"Những lời chủ tử nói ta cũng hiểu rõ, cho nên mấy năm nay ta sẽ phái một ít người trong quân đoàn ra khỏi thành rèn luyện."
Nếu không chiến đấu thực tiễn, cho dù tu vi có cường đại thì thực lực các nàng cũng bị giảm sút.
"Không," Phong Như Khuynh lắc đầu, "Ý của ta không phải nói ngươi phái người đi rèn luyện, mà là tất cả mọi người trong Thiết Huyết quân đoàn đều phải đi ra ngoài!" Đường Tư khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn thật sâu vào khuôn mặt quen thuộc trước mắt.
"Chủ tử, cho dù lão tướng quân và lão gia Tần gia đột phá Linh Võ giả nhưng ta vẫn không dám rời đi được, như lời chủ tử nói, hiện giờ Lưu Vân quốc không chỉ có ngoại địch mà còn cả nội địch nên ta không thể rời khỏi nơi này nửa bước."
Nàng đã đồng ý với Hoàng hậu rằng cả đời này nàng nhất định sẽ dùng mạng mình bảo hộ bệ hạ và công chúa.
Vào tình huống hiện tại, nàng càng không dám tự tiện rời đi.
"Đường Tư, Lưu Vân quốc có ngoại công và Tần gia là đủ rồi, ngươi cần phải đi ra ngoài, chờ ngươi đột phá đến Linh Võ giả rồi hẵng trở về!” Phong Như Khuynh khẽ cau mày, giọng điệu trầm trọng: “Huống chi lấy thực lực hiện tại của ngươi, nếu thực sự có cường giả tới xâm phạm thì ngươi chẳng những không bảo hộ được ta cùng phụ hoàng mà chính bản thân mình còn không giữ được.”
Đường Tư trầm mặc, một lúc lâu sau nàng mới ngước mắt lên nói: "Thuộc hạ đã rõ."
Quả thật, nàng ở nơi này sẽ hạn chế rất nhiều năng lực phát triển của mình, nếu như rời khỏi hoàng thành thì việc đột phá Linh Võ giả chỉ là chuyện sớm hay muộn.
"Đường Tư, Thiết Huyết quân đoàn là một phần thực lực của ta, chỉ khi các ngươi càng trở nên cường đại thì ta mới càng cường đại," Phong Như Khuynh giơ tay vỗ vai Đường Tư, "Cho nên lúc này, ta sẽ kêu Tuyết Lang cùng các ngươi tiến vào Linh thú Chi Sâm, ngươi phải nhớ kỹ, các ngươi chỉ được phép ở bên ngoài, không được thâm nhập vào.”
Một câu nói Thiết Huyết quân đoàn là một phần thực lực của ta là tâm tình Đường Tư lập tức nở hoa, khoé môi nàng nở nụ cười, ánh mắt sáng lấp lánh.
"Chủ tử, ta sẽ không làm người thất vọng."
Phong Như Khuynh khẽ gật đầu: "Ngoài Tuyết Lang ra, các ngươi phải chờ đến khi tất cả đều đột phá mới được trở về! Ta cũng sẽ chuẩn bị cho các ngươi một lượng lớn linh tửu, như vậy sẽ giúp tốc độ đột phá của các ngươi càng nhanh."
Một lượng lớn… Linh tửu?
Đầu tiên Đường Tư ngẩn ra, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.
Chủ tử cho các nàng linh tửu, lại còn rất nhiều?
Nhưng Đường Tư cũng không hỏi cái gì, trong mắt nàng toả ra ánh sáng chói loá, giống như có vạn vì sao lấp lánh.
"Chủ tử, người yên tâm, Thiết Huyết quân đoàn chúng ta tuyệt đối sẽ không cô phụ kỳ vọng của người!" Nàng dùng sức ôm quyền, giọng nói vang dội truyền khắp sân, thật lâu không tiêu tan...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT