Edit: Hạ gia
Beta: MAC

Trong mắt Lưu Dung lóe lên tia cổ quái, nhưng hòn đá đang đè nặng trong lòng bà đã lặng lẽ buông xuống.

Với tính tình của Phong Như Khuynh, nếu Sương Nhi còn không rời đi thì nàng ta sẽ nháo đến long trời lở đất. Hơn nữa rất có thể sẽ còn ảnh hưởng đến phụ thân bà ta.

Cho nên việc cấp bách nhất hiện giờ là lừa nha đầu này đi trước, những cái khác tính sau.

Về chuyện của Quốc Sư…

Đến lúc đó cả Lưu Vân Quốc này đều là của Lưu gia, Sương Nhi muốn làm ầm ĩ thế nào mà chẳng được.

“Sương Nhi.” Nhìn bộ dáng vui sướng của Phong Như Sương trong lòng Lưu Dung lại dâng lên một tia áy náy, bà ta thở dài, “Sau khi con đến quân doanh, ngàn vạn lần đừng gây chuyện, nếu không ta sợ Phong Như Khuynh kia…”

“Mẫu phi, con hiểu rõ.” Phong Như Sương ngẩng đầu lên, khuôn mặt đỏ bừng thẹn thùng, ý cười đong đầy đáy mắt, “Chỉ cần gả cho Quốc Sư, cái gì con cũng có thể nhẫn nhịn, người cứ yên tâm đi.”

“Vậy thì tốt.”

Lưu Dung nhẹ nhàng thở ra, bà ta đứng lên, chần chờ nửa ngày lại nói thêm: “Ta còn đang bị cấm túc trong tẩm cung nhưng lén ra đây để thăm con. Hiện tại ta phải trở về rồi, nếu để người khác phát hiện, sợ rằng lại gặp tai họa.”

“Được” Phong Như Sương vui như mở cờ trong bụng, “Mẫu phi về trước đi, người của phủ tướng quân sắp đến đưa con đi rồi.”

Lúc này Lưu Dung không nói thêm gì nữa, bà ta đưa mắt nhìn Phong Như Sương lần cuối rồi xoay người rời khỏi nhà lao.

Bà ta rời đi không bao lâu thì tướng sĩ phủ tướng quân cũng tới.

Bọn họ vốn tưởng rằng Phong Như Sương sẽ la hét phản kháng, không nghĩ đến nàng ta chẳng làm gì cả, chỉ ngoan ngoãn đi theo phía sau bọn họ.

Không biết có phải trùng hợp hay không, thời điểm Phong Như Sương đi ngang qua Nam Trúc Lâm thì gặp Nam Huyền từ trong rừng trúc đi ra.

Hoàng hôn như rơi xuống trên người nam nhân, vẫn là dáng vẻ thanh lãnh cao quý, không nhiễm bụi trần ấy.

Con rắn nhỏ dài màu xanh quấn chặt trên cánh tay nam nhân, đang khóc lóc thảm thiết kể lể gì đó.

Bước chân Phong Như Sương thoáng ngừng lại, ánh mắt ngây ngốc nhìn sườn mặt hoàn mỹ của nam tử.

Có lẽ là cảm nhận được tầm mắt của nàng ta, Nam Huyền chậm rãi quay đầu, đôi mắt không chút độ ấm dừng trên khuôn mặt si ngốc của Phong Như Sương.

“Nhị công chúa, còn không đi mau?” Tướng sĩ không kiên nhẫn thúc giục nói.

Lúc này Phong Như Sương mới phục hồi tinh thần lại, nàng ta lưu luyến nhìn Nam Huyền thêm lần nữa rồi mới quay đầu đi về phía trước.

Ánh mắt nàng ta không đặt trên người Nam Huyền nữa nhưng tâm nàng ta lại càng thêm kiên định.

Quốc Sư, ta nhất định sẽ trở về thành thân cùng ngươi, tuyệt đối sẽ không phụ ngươi!

……

“Hu hu, chủ nhân, ta không bao giờ bỏ nhà ra đi nữa, người đừng ném ta ra ngoài, ta thật sự biết sai rồi…”

Bên ngoài Nam Trúc Lâm, Thanh Trúc khóc lóc thê thảm, đáng thương, nước mắt nước mũi lem nhem. Toàn bộ thân thể nó đều quấn chặt trên người Nam Huyền sợ rằng chỉ cần hơi buông lỏng thì hắn sẽ trực tiếp ném nó ra ngoài.

Nam Huyền hơi cau mày, thần sắc trong trẻo nhưng lạnh nhạt: “Nàng ta là ai? Hình như ta không có ấn tượng gì?”

Thanh Trúc hơi sửng sốt một chút, nó nhìn theo ánh mắt Nam Huyền thì thấy bóng dáng có chút quen thuộc phía trước.

Nó nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, mới nhớ ra thân phận thiếu nữ kia.

“A, nha đầu kia… Không phải trước đây nàng ta lén chạy vào Nam Trúc Lâm, còn thừa cơ leo lên trên giường người sao. Chính là nữ nhân muốn quyến rũ người đó? Người đã quên nàng ta rồi sao?”

“Người không quan trọng, từ trước đến nay ta không cách nào nhớ được dung mạo.”

Thanh Trúc ngây ngốc chớp chớp mắt: “Vậy vừa rồi vì sao chủ nhân đột nhiên lại hỏi nàng ta?”

“ À…” Sắc mặt Nam Huyền càng thêm lạnh nhạt, “Ta không thích ánh mắt vừa rồi của nàng ta…”

Tròng mắt Thanh Trúc đảo quanh vài vòng: “Quốc Sư, ta nghe nói Nhị công chúa này thường xuyên khi dễ vị công chúa đã ném ta đi. Hay là chúng ta lén giải quyết nữ nhân này? Tạo niềm vui bất ngờ cho công chúa?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play