Nghĩ tới loại khả năng này, Phong Như Khuynh lập tức bật dậy.
Nàng cường đoạt một người thanh lãnh như Quốc Sư rồi, làm sao bây giờ?
Lỡ may Quốc Sư trong lúc giận dữ không cho nàng đến gần Nam Trúc Lâm nửa bước, sau này nàng làm sao có thể tiếp tục chiếm tiện nghi của Quốc Sư?
“Quốc Sư, ngươi yên tâm,” Phong Như Khuynh giống như đang ra một quyết định trọng đại, ngẩng đầu, trong ánh mắt mang theo thận trọng, “Ta sẽ không bắt ngươi phải phụ trách, đúng rồi, ta cũng sẽ không phụ trách đối với ngươi đâu, chúng ta cứ coi như chưa hề phát sinh chuyện gì cả.”
Nam Huyền trầm mặc không nói, gương mặt thanh nhã, lạnh nhạt không có biểu tình dư thừa.
Trước sau như một thanh lãnh tựa trích tiên, đạm nhiên xuất trần.
Tâm tình Phong Như Khuynh lại càng khẩn trương.
Chẳng lẽ… Thật sự nàng đã cưỡng bức Quốc Sư? Hiện giờ Quốc Sư đang nghĩ nên trừng phạt nàng như thế nào?
Đến lúc đó nếu nàng chạy… Không biết có thể chạy thắng Quốc Sư hay không?!
Nam Huyền rũ mắt nhìn chăm chú thiếu nữ trên giường: “Ngươi nghĩ ngươi cùng ta phát sinh cái gì?”
“Đương nhiên là…” Lời Phong Như Khuynh định nói vừa đến bên miệng lại tức khắc nuốt trở vào, “Ý của ngươi là, chúng ta không phát sinh chuyện gì?”
Trước ánh mắt kinh ngạc của nàng, Nam Huyền khẽ gật đầu.
Phong Như Khuynh nhẹ nhàng chậm rãi thở ra, nhưng trong mắt rõ ràng lại có chút thất vọng.
Bởi vì nàng cúi đầu nên Nam Huyền chỉ thấy nàng khẽ thở ra, nghiễm nhiên không nhìn ra sự thất vọng ẩn sâu trong đáy mắt nàng.
Hắn hơi khẩn trương, khóe môi giương lên một độ cong mỏng.
“Chúng ta xác thật không có phát sinh bất kỳ cái gì, nhưng ngươi lại khinh bạc ta, công chúa, xúc cảm vừa rồi của ngươi… thấy thế nào?”
“Xúc cảm, xúc cảm gì?”
Phong Như Khuynh lại lần nữa ngốc.
Sau đó, nàng nhìn theo ánh mắt của Nam Huyền...
Oanh!
Trong nháy mắt kia, đầu Phong Như Khuynh lập tức như muốn nổ tung, sét đánh giữa trời quang.
Ngày thường nàng khinh bạc Quốc Sư, nhiều lắm cũng chỉ là đùa giỡn hai câu, chưa bao giờ có bất kể hành động nào khác người .
Hiện giờ, nàng lại có thể làm ra được những cử chỉ như vậy?
“Xúc cảm như thế nào?”
Nam Huyền tới gần vài bước, đạm cười hỏi.
Rõ ràng lời hắn nói tùy ý như thế, biểu tình vẫn như cũ vân đạm phong khinh, hắn dường như thật sự chỉ là đang hỏi một vấn đề rất tầm thường.
Phong Như Khuynh ngẩng đầu lên ngơ ngác, lời nói không kịp suy nghĩ đã buột miệng thốt ra.
“Ta uống say không có cảm giác, nếu không, ta thử lại?”
…
Phanh!
Ngay thoáng chốc Phong Như Khuynh vừa dứt lời, bên ngoài nhà gỗ truyền tới một tiếng vang nặng nề, khiến phòng ở cũng khẽ rung lên vài cái.
Phong Như Khuynh kinh ngạc chuyển tầm mắt, liền nhìn thấy một tiểu xà cả người dính đầy bụi đất đang bò vào từ bên ngoài.
Nó cố hết sức giơ đầu lưỡi lên, nước mắt ủy khuất đảo quanh hốc mắt, thanh âm mang theo nức nở đáng thương.
“Chủ, chủ nhân, ta đã trở về…”
Thấy Thanh Trúc xuất hiện, Phong Như Khuynh vui sướng đầy mặt, nàng vội vàng từ trên giường bò xuống, hỏi: “Tiểu xà, ngươi đi đâu, vì sao lại biến thành dáng vẻ này?”
Thanh Trúc vốn đang tỏ vẻ đáng thương, bỗng nhiên nghe được thanh âm quen thuộc. Nó chậm rãi quay đầu, trong phút chốc nhìn thấy Phong Như Khuynh nó lập tức bùng nổ.
“Ngươi còn dám hỏi ta, nếu không phải ngươi…”
Đột nhiên một ánh mắt rét lạnh mang theo hàn quang từ phía trước truyền đến khiến nó sợ tới mức mọi từ ngữ chuẩn bị nói đều lặng lẽ nuốt trở về, cười khan vài tiếng.
“Không, không có việc gì, ta vừa rồi… Đi ra ngoài ngắm phong cảnh thôi.”
“Ngắm phong cảnh?” Phong Như Khuynh nheo lại hai mắt, “Ngươi ngắm phong cảnh thôi mà sao trở nên thê thảm như thế? Nói đi, có phải có người khi dễ ngươi hay không, ta thay ngươi báo thù!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT