Sau khi chờ ly rượu rượu đổ đầy, Tiểu Thanh vèo một cái trườn đến trước bàn, chôn đầu rắn ở trong ly rượu, lộc cộc một tiếng, đã uống sạch sẽ rượu trong chén.
Linh tửu thơm nồng chảy vào thân thể của nó, như có một đạo linh lực tán loạn khắp nơi ở trong cơ thể của nó.
“Tiểu Thanh, ngươi đi sang một bên hấp thu linh khí đi.” Nam Huyền lạnh nhạt phân phó nói.
Tiểu Thanh ngẩng đầu lên, trong ánh mắt của nó chứa tia mờ mịt, kinh ngạc và vui sướng…
Các loại cảm xúc giao phong, càng làm cho nó xem nhẹ xưng hô của Nam Huyền với nó.
“Vâng, chủ nhân.”
Rốt cuộc Tiểu Thanh cũng phục hồi tinh thần lại, ánh mắt nó nhìn về phía Phong Như Khuynh đã không giống như lúc trước.
Nhưng không chờ Phong Như Khuynh lên tiếng hỏi, Tiểu Thanh cũng đã nghe lời chạy sang một bên, đứng lên bàn bắt đầu tu luyện, định hấp thu hoàn toàn linh khí đang tán loạn kia.
“Tiểu Thanh làm sao vậy?” Phong Như Khuynh mê mang, kinh ngạc nhìn về phía Nam Huyền.
Nam Huyền khẽ nhấp môi mỏng, bạch y khẽ bay trong gió.
“Năm đó lúc ta nhặt được nó, cơ thể của nó bị trọng thương, tu vi bị hao tổn, rượu ngươi ủ, vừa vặn có thể khiến nó khôi phục tu vi.”
Linh dược với linh thú mà nói, tác dụng càng quan trọng hơn.
Tiểu Thanh là bởi vì bị thương làm cho linh khí trong cơ thể tán loạn, vẫn luôn không thể tu bổ, tuy Phong Như Khuynh cho nó ăn qua Thiên Linh Quả, nhưng dù sao Thiên Linh Quả chỉ là linh dược đơn thuần mà thôi, với nó mà nói sẽ không có hiệu quả gì, không thể đánh đồng với linh tửu.
Sau khi Phong Như Khuynh nghe xong thì hiểu rõ, cũng không để ý tới Tiểu Thanh bên cạnh, nàng nở nụ cười sáng lạn nhìn Nam Huyền, ánh mặt trời như hoa mỹ, mặt mày tươi đẹp.
Rõ ràng thiếu nữ trước mắt vẫn là một người béo, cũng không biết vì sao… Mắt cười ngập nước kia của nàng lại đâm vào trong lòng Nam Huyền, như dây cung nào đó kéo ở trong lòng hắn.
“Ngày hôm qua ngươi lại bị bắt nạt sao?”
Phong Như Khuynh trầm mặc không nói.
Trong đầu nàng hiện lên vô số loại ý nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn là bị phần ý tưởng nào đó chiếm cứ.
Vì thế…
Phong Như Khuynh đột nhiên từ ghế trúc đứng lên, cơ thể mập mạp kia trực tiếp đâm vào trong lòng Nam Huyền.
May mắn thực lực của Nam Huyền cường đại, mới không bị nàng đánh ngã.
Cơ thể của hắn vẫn vững như thái sơn, bình tĩnh ngồi ở trên ghế dựa.
Nhưng nếu cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện, hiện giờ thân thể của hắn đã cứng đờ, căng chặt.
Đây không phải là lần đầu tiên Nam Huyền và Phong Như Khuynh tiếp xúc thân mật. Ngay ở hai lần trước, hắn cũng chủ động ôm nàng.
Nhưng hai lần kia hắn ra tay đều là vì giúp nàng mà thôi, hiện tại là Phong Như Khuynh chủ động nhào vào trong ôm ấp của hắn, loại cảm giác này, cũng không bình thường…
“Quốc sư, bọn họ đều bắt nạt ta, cầu an ủi.”
Cả người Phong Như Khuynh đều dán ở trên người Nam Huyền.
Nam Huyền càng thêm cứng đờ, hắn rũ đôi mắt xuống, nhìn về phía tay kia của thiếu nữ đã đặt lên ngực hắn, khuôn mặt thanh lãnh không khỏi đen vài phần, hắn tiện tay bắt được bàn tay không an phận của thiếu nữ, bất đắc dĩ nói.
“Đừng nháo.”
Phong Như Khuynh cười hì hì thu tay lại, chỉ là cơ thể kia vẫn không chịu rời khỏi quốc sư.
“Quốc sư, nghe nói Phong Như Sương vẫn luôn tới quấy rầy ngươi?”
“Phong Như Sương?” Ánh mắt Nam Huyền toát ra một tia kinh ngạc, nhíu chặt mày, như đang tự hỏi cái gì đó, thật lâu sau, giọng nói lạnh nhạt như gió của hắn mới vang lên: “Nàng cũng chung họ, là tỷ muội của ngươi sao?”
“…?” Phong Như Khuynh ngơ ngác nhìn Nam Huyền: “Phong Như Sương, ngươi không biết sao? Nàng năm lần bảy lượt tới quấy rầy ngươi, ngươi không quen biết nàng?”
Giọng của Nam Huyền vân đạm phong thanh, lạnh nhạt vô tình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT